SỰ THẬT - CÔNG LÝ - TÌNH YÊU
Do Minh Tuyen
Thật đáng xấu hổ khi Việt Nam, một quốc gia luôn tự cho mình là một Nhà nước pháp quyền... từng tham gia Công ước Quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị... từng ký tên cam kết trong bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền... từng là thành viên không thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc... và gần đây nhất đã được bầu vào một ghế trong Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc... nhưng thành tích nhân quyền lại vô cùng tệ hại ...với thành tích được xếp đứng hàng thứ năm trên thế giới về giam giữ các phóng viên... những người hoạt động báo chí, hoạt động cổ súy cho Tự do Dân chủ và Nhân quyền tại Việt Nam.
Không còn lời lẽ nào để có thể biện minh cho các hành vi vi phạm liên tục và nghiêm trọng về quyền con người tại Việt Nam. Là một thành viên của cơ quan Nhân quyền Quốc tế, một cơ quan quyền lực của Liên Hiệp Quốc với trách nhiệm giám sát, cổ xúy và bảo vệ quyền con người ở khắp mọi nơi và tại tất cả các quốc gia trên thế giới. Thế nhưng, Việt Nam dường như lại đi ngược lại tất cả các cam kết của mình đối với Cộng đồng Quốc tế về quyền con người ... cũng như đã nhanh chóng quên đi trách nhiệm thiêng liêng cao quý của mình khi khoác lên mình chiếc áo nhân quyền của Liên Hiệp Quốc. Quyền con người của người dân tại đất nước mình còn không tôn trọng... thì làm thế nào chúng ta có thể tin rằng Việt Nam sẽ làm tốt trách nhiệm của mình trong việc giám sát và bảo vệ nhân quyền cho người dân tại các quốc gia khác trên thế giới...?
Cơ quan Nhân quyền Liên Hiệp Quốc không phải là nơi để diễn trò... và trách nhiệm của các thành viên Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc cũng không phải là trò tiêu khiển ... để có thể hành xử theo ý muốn của mình hoặc hành xử một cách tùy tiện, sai trái. Việt Nam giờ đây đã trở thành thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc... do vậy không thể mãi tiếp tục phớt lờ dư luận, phớt lờ trước mọi cáo buộc về thành tích nhân quyền tệ hại của mình trước Cộng đồng Quốc tế. Các Nhà lãnh đạo Nhà nước cộng sản Việt Nam không thể tiếp tục chà đạp quyền con người... khi đang mang trên mình chiếc áo Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc. Việt Nam không có nhiều sự lựa chọn... nếu thật sự mong muốn hòa nhập với Cộng đồng Quốc tế... thật sự muốn có tiếng nói và vai trò của mình trên trường Quốc tế... thì ngay từ bây giờ, các Nhà lãnh đạo quốc gia cộng sản này phải nhanh chóng xem xét cải thiện thành tích nhân quyền tệ hại của mình... phải nhanh chóng chấm dứt hành vi chà đạp nhân quyền và xem thường công pháp Quốc tế... bằng thiện chí thật sự qua các hành động cụ thể bao gồm cả việc trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho các tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm... hiện đang bị giam cầm bất hợp pháp trong ngục tù cộng sản Việt Nam.
Bản Tin
Theo báo cáo 2013 của Ủy ban Bảo vệ Nhà báo( CPJ ), Việt Nam nằm trong số 10 nước đứng đầu danh sách các quốc gia giam giữ các phóng viên chỉ vì họ làm công việc nhà báo. Cụ thể, với 18 phóng viên đang ngồi tù, Việt Nam đứng hàng thứ 5 thế giới và chỉ là một trong hai quốc gia Đông Nam Á được nêu tên trong danh sách của năm 2013, cùng với Thái Lan ( 1 nhà báo bị giam ).
Chiếm hạng nhất trong danh sách năm 2013 là Thổ Nhĩ Kỳ ( 40 phóng viên bị giam ), tiếp đến là Iran ( 35 ), Trung Quốc ( 32 ) và Eritrea ( 22 ). Đứng hạng thứ năm, như vậy là « thành tích » của Việt Nam còn cao hơn cả Syria, vì quốc gia đang bị nội chiến ác liệt này chỉ đứng hàng thứ sáu, với 12 phóng viên đang ở sau chấn song sắt.
Trong số 18 nhà báo đang bị giam ở Việt Nam, CPJ đề cập trước hết trường hợp của blogger Điếu Cày/Nguyễn Văn Hải. Vào tháng 10 năm 2008, Điếu Cày đã bị tuyên án tù 2 năm rưỡi với tội danh trốn thuế, một tội danh mà theo các tổ chức nhân quyền chỉ là một cái cớ để bịt miệng một blogger vẫn chỉ trích mạnh mẽ chính quyền Hà Nội. Sau khi mãn hạn tù, blogger Điếu Cày lại tiếp tục bị tuyên án 12 năm tù giam và 5 năm quản chế với tội danh « tuyên truyền chống Nhà nước » trong phiên xử vào tháng 9 năm 2012.
Trong báo cáo, CPJ nhắc lại là vào năm ngoái, blogger Điếu Cày đã tuyệt thực từ ngày 23/06 để phản đối việc quản lý trại giam buộc ông phải nhận tội. Ông chỉ ngưng tuyệt thực ngày 27/07 sau khi Viện kiểm sát hứa điều tra về đơn khiếu nại của ông tố cáo về tình trạng ngược đãi trong nhà tù.
Ngoài blogger Điếu Cày, trong danh sách các phóng viên đang bị giam ở Việt Nam còn có Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Huỳnh Duy Thức ( Trần Đông Chấn ), Lư Văn Bảy ( Trần Bảo Việt ), Đặng Xuân Diệu, Hồ Đức Hòa, Paulus Lê Sơn, Nông Hùng Anh, Nguyễn Văn Duyệt, Tạ Phong Tần, Đinh Đăng Định, Lê Thanh Tùng, Nguyễn Văn Khương ( Hoàng Khương, báo Tuổi Trẻ ), Phạm Nguyễn Thanh Bình, Lê Quốc Quân, Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào, Võ Thanh Tùng ( Duy Đông, báo Pháp Luật TP Hồ Chí Minh).
Như ta thấy, trong danh sách 18 người nói trên, đa số là những blogger hay Facebooker, nhưng đối với CPJ, những người này làm công việc của nhà báo vì họ sử dụng Internet để chuyển tải thông tin hoặc bình luận về tình hình đất nước, trong bối cảnh mà Việt Nam chưa có báo chí tư nhân, mọi cơ quan báo chí đều do Nhà nước kiểm soát.
Ủy ban Bảo vệ Nhà báo ( CPJ ) ghi nhận con số 18 phóng viên bị giam ở Việt Nam năm 2013 là cao hơn so với năm 2012 ( 14 nhà báo ngồi tù ), vào lúc mà chính quyền Hà Nội gia tăng trấn áp giới blogger độc lập.
Khi loan tin về báo cáo của CPJ, trang mạng The Diplomat lưu ý rằng một số nước Đông Nam như Thái Lan, Cam Bốt hay Malaysia cũng đang đối phó với những lực lượng đối lập ngày càng mạnh, nhưng việc trấn áp báo chí ở những nước này chẳng có nghĩa lý gì so với ở Việt Nam.
Chiếm hạng nhất trong danh sách năm 2013 là Thổ Nhĩ Kỳ ( 40 phóng viên bị giam ), tiếp đến là Iran ( 35 ), Trung Quốc ( 32 ) và Eritrea ( 22 ). Đứng hạng thứ năm, như vậy là « thành tích » của Việt Nam còn cao hơn cả Syria, vì quốc gia đang bị nội chiến ác liệt này chỉ đứng hàng thứ sáu, với 12 phóng viên đang ở sau chấn song sắt.
Trong số 18 nhà báo đang bị giam ở Việt Nam, CPJ đề cập trước hết trường hợp của blogger Điếu Cày/Nguyễn Văn Hải. Vào tháng 10 năm 2008, Điếu Cày đã bị tuyên án tù 2 năm rưỡi với tội danh trốn thuế, một tội danh mà theo các tổ chức nhân quyền chỉ là một cái cớ để bịt miệng một blogger vẫn chỉ trích mạnh mẽ chính quyền Hà Nội. Sau khi mãn hạn tù, blogger Điếu Cày lại tiếp tục bị tuyên án 12 năm tù giam và 5 năm quản chế với tội danh « tuyên truyền chống Nhà nước » trong phiên xử vào tháng 9 năm 2012.
Trong báo cáo, CPJ nhắc lại là vào năm ngoái, blogger Điếu Cày đã tuyệt thực từ ngày 23/06 để phản đối việc quản lý trại giam buộc ông phải nhận tội. Ông chỉ ngưng tuyệt thực ngày 27/07 sau khi Viện kiểm sát hứa điều tra về đơn khiếu nại của ông tố cáo về tình trạng ngược đãi trong nhà tù.
Ngoài blogger Điếu Cày, trong danh sách các phóng viên đang bị giam ở Việt Nam còn có Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Huỳnh Duy Thức ( Trần Đông Chấn ), Lư Văn Bảy ( Trần Bảo Việt ), Đặng Xuân Diệu, Hồ Đức Hòa, Paulus Lê Sơn, Nông Hùng Anh, Nguyễn Văn Duyệt, Tạ Phong Tần, Đinh Đăng Định, Lê Thanh Tùng, Nguyễn Văn Khương ( Hoàng Khương, báo Tuổi Trẻ ), Phạm Nguyễn Thanh Bình, Lê Quốc Quân, Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào, Võ Thanh Tùng ( Duy Đông, báo Pháp Luật TP Hồ Chí Minh).
Như ta thấy, trong danh sách 18 người nói trên, đa số là những blogger hay Facebooker, nhưng đối với CPJ, những người này làm công việc của nhà báo vì họ sử dụng Internet để chuyển tải thông tin hoặc bình luận về tình hình đất nước, trong bối cảnh mà Việt Nam chưa có báo chí tư nhân, mọi cơ quan báo chí đều do Nhà nước kiểm soát.
Ủy ban Bảo vệ Nhà báo ( CPJ ) ghi nhận con số 18 phóng viên bị giam ở Việt Nam năm 2013 là cao hơn so với năm 2012 ( 14 nhà báo ngồi tù ), vào lúc mà chính quyền Hà Nội gia tăng trấn áp giới blogger độc lập.
Khi loan tin về báo cáo của CPJ, trang mạng The Diplomat lưu ý rằng một số nước Đông Nam như Thái Lan, Cam Bốt hay Malaysia cũng đang đối phó với những lực lượng đối lập ngày càng mạnh, nhưng việc trấn áp báo chí ở những nước này chẳng có nghĩa lý gì so với ở Việt Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét