Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 176 (01-08-2013)



                   







      SỰ THẬT - CÔNG LÝ - TÌNH YÊU





Bản Tin





Kính gởi tới Quý Ân nhân, Quý Ủng hộ viên, Quý Độc giả
Bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 176 phát hành ngày 01-08-2013,
- Bài xã luận của bán nguyệt san.
Xin cảm ơn Quý vị đã đón nhận và tiếp tay phổ biến, nhất là phổ biến ngược về trong nước cho Đồng bào thân yêu.
Ban biên tập báo TDNL

Đi hai tay không! Về hai tay không !!!
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 176 (01-08-2013)

            Chủ tịch nước CSVN Trương Tấn Sang vừa dẫn đoàn đại biểu cấp cao khoảng 200 người sang Hoa Kỳ, để tăng cường bang giao với chính phủ Mỹ. Tham dự đoàn đặc biệt có Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh, Bộ trưởng Công thương Vũ Huy Hoàng, Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo Phạm Vũ Luận, Bộ trưởng Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn Cao Đức Phát, Thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Công an Tô Lâm, Thứ trưởng Nội vụ kiêm Trưởng ban Tôn giáo Phạm Dũng, Chủ tịch Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam Vũ Tiến Lộc cùng 5 đại diện tôn giáo.

            Khi đến một nước khác để thiết lập hay tăng cường bang giao, đại diện quốc gia thường đem theo một số thành tích về mặt chính trị, kinh tế, xã hội, nhân quyền…. cho dễ bề thương lượng và được đối tác nể trọng. Lấy ví dụ bà Aung San Suu Kyi, một thủ lãnh chính trị hàng đầu của Miến Điện. Khi đến thăm Tổng thống Mỹ hồi tháng 9 năm 2012, dù mới ra khỏi tù, nhưng bà đã mang theo mình nhiều thành tích đáng nể: Giải Nobel Hòa bình (chưa kể Giải RaftoGiải Sakharov, Giải Jawharlal Nehru và Giải Simón Bolívar), 15 năm trời bị quản thúc tại gia vì đấu tranh cho dân chủ và nhất là dự án chính trị tương lai cho toàn dân Miến mà bà sắp thực hiện với Tổng thống Thein Sein. Chính vì thế bà đã được Tổng thống Obama và dân chúng Hoa Kỳ tiếp đón rất trọng thể, được mời phát biểu trước các dân biểu nghị sĩ, tại đây bà đã được trao tặng Huy chương Vàng Quốc hội, vinh dự cao quý nhất mà cơ quan lập pháp Hoa Kỳ dành cho một nhân vật dân sự. Hiện nay chính phủ Mỹ đang dốc toàn lực hỗ trợ Miến Điện khôi phục nền kinh tế và nền dân chủ. Dĩ nhiên dân Miến đã rất hãnh diện về vị nữ lãnh tụ này của họ. Người ta cũng nhớ lại chuyến viếng thăm Hoa Kỳ của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm tháng 5-1957 mà hãnh diện cho một nước Việt Nam Cộng Hoà son trẻ ngày ấy. Dù là nguyên thủ một nước nhỏ, chưa mấy tiếng tăm trên thế giới, nhưng nhờ có 2 thành tích đáng nể là định cư cho một triệu đồng bào miền Bắc chạy trốn chế độ Cộng sản và thực hiện cuộc cải cách điền địa đầy thành công tốt đẹp (chứ không đẫm máu như cuộc cải cách ruộng đất của ông Hồ), Tổng thống Diệm đã được chính Tổng thống Eisenhower đón tận chân cầu thang phi cơ với đầy đủ lễ nghi. Trên đường về Toà Bạch ốc, hai vị đã được dân chúng thủ đô đứng chen nhau trên các đại lộ, trên các ban công nhà chọc trời tung hoa, vẫy cờ. Tổng thống Diệm còn được vinh dự đọc diễn văn tại Quốc hội Lưỡng viện Hoa Kỳ và sau đó nhận được sự viện trợ dồi dào của Mỹ để xây dựng đất nước an cư lạc nghiệp (điều mà lịch sử ngày càng công nhận).

            Với đoàn đại biểu hùng hậu gồm nhiều quan chức to lớn thuộc nhiều bộ nói trên, Trương Tấn Sang đã đem qua Mỹ những thành tích nào? Trên phương diện kinh tế, phải chăng là sự vỡ nợ của của các tổng công ty, đại tập đoàn, sự xóa sổ của hàng trăm ngàn doanh nghiệp, sự rỗng túi của các ngân hàng, sự đóng băng của ngành địa ốc, sự điêu đứng cuộc sống của hàng chục triệu người dân? Trên phương diện chính trị, thành tích đó phải chăng là sự đứng dậy đòi đất nhà của nông dân, đòi lương tiền của công nhân, đòi phản biện của các nhà trí thức, đòi dân chủ của các nhà đối kháng, đòi tự do của toàn dân hết thảy? Phải chăng là sự đàn áp ngày càng khốc liệt của bạo lực hành chánh và bạo lực vũ khí đối với giới đối kháng tố cáo tội ác chế độ, đối với giới tín đồ muốn tự do sống đức tin, đối với những công dân yêu nước chống quân xâm lược, đối với những tù nhân tuyệt thực để được tôn trọng quyền làm người? Trên phương diện an sinh xã hội, thành tích đó phải chăng là nạn viên chức ngang nhiên đòi hối lộ, nạn công an cướp bóc được thăng tướng tá, nạn côn đồ lộng hành phố phường, nạn thức ăn nhiễm độc tràn lan, nạn trẻ em chết vì vaccine tiêm chủng, nạn bệnh nhân chen chúc trong bệnh viện, nạn học sinh du đãng, nạn sinh viên bán thân, nạn thầy cô tống tiền và tống tình? Trên phương diện ngoại giao, thành tích đó phải chăng là 10 văn kiện đầu hàng Tàu cộng mà chính Trương Tấn Sang vừa ký còn chưa ráo mực; là Tuyên bố chung bày tỏ sự hợp tác toàn diện, thần phục trọn vẹn, đồng thuận mù quáng với kẻ thù truyền kiếp của Dân tộc; là thái độ dửng dưng bỏ mặc dân mình cho kiểm ngư Tàu cướp phá, công nhân Tàu quấy rối, doanh nhân Tàu chèn ép, thương lái Tàu lừa gạt?....

            Với những “thành tích” ngược như thế, mà hành pháp Mỹ vừa tự mình biết rõ vừa được lập pháp và đồng bào tỵ nạn cho hay qua bao cuộc họp báo, bao thỉnh nguyện thư trước đó, chẳng lạ gì mà Trương Tấn Sang cùng bầu đoàn thê tử đã được Hoa Kỳ chào đón hết sức “đặc biệt”, đặc biệt chưa từng thấy! Không thảm đỏ, không hoa kèn, không duyệt đội quân danh dự, không đại bác chào mừng, không trưng cờ hai nước, không đông đảo dân chúng tụ tập hoan hô, không có chỗ để phóng viên đứng chụp hình, không viên chức cao cấp nào từ phía Hoa Kỳ ra nghênh tiếp ngoại trừ viên đại sứ Mỹ ở Hà Nội. Không được lưu trú nhà khách quốc gia (phái đoàn phải thuê khách sạn gần Sứ quán Trung Cộng), không được khoản đãi đại tiệc quốc yến (chỉ được ngoại trưởng John Kerry mời một bữa ăn xoàng). Đến Tòa Bạch ốc, vừa chẳng thấy cờ 2 nước bắt chéo như lẽ ra lễ tân phải thế, lại còn bị bọn “đế quốc chết tiệt” chơi khăm bằng cách cho phái đoàn đi ngang qua hàng ngàn đồng bào tỵ nạn Cộng sản đang “dàn chào” với cờ vàng ngạo nghễ trùng điệp, với biểu ngữ tố cáo giăng đầy, với tiếng hô phản đối vang dội (chưa kể việc bà Lý Lệ Hoa cầm băng-rôn biểu tình và trao đơn đòi đất ngay trong khách sạn phái đoàn thuê ở). Gặp Tổng thống Mỹ quá thời lượng ấn định khiến ông ta phải sốt ruột, lấy giấy gì đó ra đọc, kéo tay áo cho nhìn mặt đồng hồ. Gặp ngoại trưởng Hoa Kỳ John Kerry trong buổi tiếp tân tại Bộ Ngoại giao, thì lại bị ông này dí dỏm so sánh tiểu sử bản thân với tiểu sử “quốc khách” từ 1966, 1969, 1984… cho tới nay, như thể ông ta mới là đồng vai đối tác với anh Tư chủ tịch. Cuối cùng, các hãng tin truyền thanh truyền hình hàng đầu thế giới như CNN, CBS, ABC cũng chẳng thèm loan tin, bình luận về “chuyến đi lịch sử” này!

            Với những “thành tích” âm như thế, nói trắng ra là đi với hai tay không, Trương Tấn Sang đương nhiên trở về tay không. Dù cả ông Chủ tịch và ông Tổng thống đã có một Tuyên bố chung, nhưng theo các nhà phân tích, đó chỉ là những ngôn từ ngoại giao, chẳng đem lại một kết quả gì đáng kể, đáng khoe, đáng tự hào. Chuyến công du Mỹ của người đứng đầu nhà nước CSVN đã hoàn toàn thất bại! Ngoài việc nhận được một lời hứa từ nguyên thủ cường quốc Hoa Kỳ sẽ xem xét cho VN gia nhập TPP (Hiệp ước Đối tác xuyên Thái bình dương) vào cuối năm nay, Trương chủ tịch không còn cái gì đem về khi Mỹ đã quá nắm rõ tình hình chính trị kinh tế xã hội VN hiện thời. Về kinh tế chỉ là một hứa hẹn sẽ công nhận Việt Nam có nền kinh tế thị trường. Nhưng hứa hẹn này còn lệ thuộc nhiều điều kiện về nhân quyền, những điều kiện mà đồng bào Việt tại Mỹ và các nghị sĩ dân biểu thân hữu của tự do đang ngày càng thôi thúc ông Obama phải áp đặt, còn lệ thuộc việc Hà Nội có tiếp tục o bế các công ty xí nghiệp quốc doanh làm ăn bết bát, triền miên thua lỗ, liên tục tham nhũng hay không. Về quân sự Mỹ không bán khí tài và quân cụ. Bán làm sao được khi Hà Nội vừa ký với Bắc Kinh (trong chuyến công du của Trương Tấn Sang) thỏa thuận hợp tác toàn diện giữa hai bộ quốc phòng và hai bộ công an, giữa hai lực lượng công an và quân đội. Bán để Ba Đình chuyển giao kỹ thuật quân sự của Mỹ (đứng hàng đầu thế giới) cho Trung Nam Hải sao? Bán để công an và quân đội tiếp tục đàn áp nhân dân dễ dàng hơn sao? Ngoại trừ lúc lâm vào những khúc quanh lịch sử (cần vẽ lại bản đồ thế giới chẳng hạn), đời nào Mỹ chịu bán vũ khí chiến lược cho những đối tác tầm sàn lại đang là đối tác chiến lược tầm đỉnh của tay nuôi mộng bá quyền đồng thời là vua hàng nhái? Về quốc phòng, Mỹ không ký kết bất cứ văn kiện nào cam kết sẽ hỗ trợ VN khi Hà Nội mong muốn họ sẽ đảm bảo an ninh khu vực bao gồm Biển Đông và Biển Nhật Bản. Bởi lẽ Mỹ đã quá thấy rõ: đang khi Philippin dù nhỏ và yếu hơn, vẫn can đảm chống lại Tàu trên biển cả, kiện cáo Tàu ra quốc tế, còn Việt Nam thì bên ngoài chỉ biết chống Tàu bằng nước bọt, la làng nghe có vẻ ỏm tỏi, nhưng bên trong hoàn toàn đầu phục quỵ lụy vì khiếp nhược, thậm chí đồng lõa và hỗ trợ Tàu thực hiện giấc mộng Đại Hán, bá chủ hoàn cầu, để mình (tức đảng CS, cùng chung tổ Mác-Lê) cũng được trường tồn và hưởng lợi trong thân phận thái thú, bầy tôi. Vô số văn bản và sự kiện chứng tỏ điều này! Cái gọi là “quan hệ đối tác toàn diện” (nhắc lại 7 lần trong Tuyên bố chung, thay vì “quan hệ đối tác chiến lược” mà Việt Nam đã dại dột đặt ra trước với Tàu rồi) tưởng ngon lành, hóa ra chỉ là một thứ quan hệ chung chung, hời hợt, cái gì cũng dính chút chút trên mặt chính trị và ngoại giao, kinh tế và thương mại, khoa học và công nghệ, giáo dục và văn hóa, môi trường và y tế, quốc phòng và an ninh, du lịch và thể thao, bảo vệ và thúc đẩy nhân quyền.

            Thật ra, người Cộng sản không phải không biết đi ra quốc tế cần phải có thành tích. Nhưng với não trạng bạo lực, đầu óc thống trị, tâm địa cường quyền, họ chỉ nghĩ thành tích đó chính là các chiến thắng về quân sự, các cuộc thôn tính bằng vũ trang, đang khi thế giới văn minh ngày càng dị ứng và khinh bỉ các thành tích cơ bắp và máu me đó. Đi đâu họ cũng tự hào đã “đánh thắng hai đế quốc sừng sỏ” trong khi nhân dân và nhân loại ngày càng thấy cuộc chiến chống Pháp chỉ là thủ đoạn tiêu diệt các lực lượng quốc gia yêu nước, cuộc chiến chống Mỹ chỉ là mưu đồ thôn tính một quốc gia tự do dân chủ nơi có đồng bào của họ. Não trạng “thành tích bạo lực” này còn mãi tới hôm nay, khi đảng và nhà cầm quyền CS không ngừng “chiến đấu” chống lại nhân dân mình bằng những luật lệ trấn áp (HP 1992 sửa đổi, Luật mới (như cũ) về đất đai, Nghị định 72 về internet, các điều 79, 88, 258 trong Bộ luật Hình sự…), bằng những tòa án bất công và bất chính (xử Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải, Đoàn Văn Vươn, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Xuân Nghĩa, Đinh Nguyên Kha, 14 sinh viên xứ Nghệ…), bằng những trò sách nhiễu, hăm dọa, đánh đập, cầm tù (đối với nông dân, công nhân, tín đồ, trí thức, nhà dân chủ…), bằng những chủ trương bóc lột đến tận xương tủy dân nghèo cách trắng trợn.

            Nhưng với bản tính con người và với văn minh hiện đại vốn dị ứng với gian dối và bạo lực, những chế độ sính “thành tích đàn áp” đó được ai chơi với và có tồn tại mãi chăng?

            BAN BIÊN TẬP
Tu do ngon luan so 176 (01-08-2013).docTu do ngon luan so 176 (01-08-2013).doc
943K   View   Download  

Hạ Viện Hoa Kỳ thông qua Dự luật Nhân quyền Việt Nam HR 1897....Trong bối cảnh hiện đang gia tăng đàn áp quyền con người tại Việt Nam


    






    SỰ THẬT - CÔNG LÝ - TÌNH YÊU





Dominhtuyen

Quyền con người...là các quyền cơ bản hợp pháp chính đáng mà bất cứ ai được sinh ra trên thế giới này đều hiển nhiên được thừa hưởng...và không một ai...không một quyền lực nào...không một chính phủ hay bất kỳ chế độ cầm quyền nào có thể phủ nhận...hạn chế, cấm đoán.... hay tước bỏ chúng một cách trái phép...dưới bất kỳ hình thức nào. Và rằng ngày hôm nay việc Hạ Viện Hoa Kỳ thông qua Dự luật Nhân quyền Việt Nam HR 1897 không những giúp phơi bày các hành động vi phạm quyền con người tại Việt Nam....mà còn một lần nữa gián tiếp khẳng định các giá trị thiêng liêng căn bản liên quan đến quyền con người vốn đã được quy định và thể hiện hết sức rõ ràng trong bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Công ước Quốc tế về các quyền chính trị dân sự của Liên Hiệp Quốc....cũng như một lần nữa tái xác định lập trường bất di bất dịch từ chính quyền Washington trong việc cổ súy Tự do Dân chủ và bảo vệ các quyền căn bản con người tại Việt Nam nói riêng và....trên toàn thế giới nói chung.

Chỉ cần nhìn thoáng qua các sự kiện vi phạm nhân quyền...các chính sách sai lầm...cùng các Nghị quyết sai trái chồng chéo lẫn nhau từ hệ thống cầm quyền hiện nay....cộng với các điều khoảng đầy bất cập trong Bộ luật Tố tụng Hình sự được diễn giải một cách mơ hồ và được áp dụng một cách tùy tiện....cũng như sự quan liêu, lạm dụng quyền hành và xem thường pháp luật từ ngành Tư pháp, Hành pháp của Việt Nam...cũng như từ các cơ quan chức năng thuộc chính quyền các cấp từ địa phương đến Trung ương trong thời gian qua...cũng đã phản ảnh rõ nét và đầy đủ toàn cảnh bức tranh về Nhân quyền tệ hại tại Việt Nam ngày hôm nay. Các vị lãnh đạo đảng và giới cầm quyền hiện nay tại Việt Nam...để tiếp tục duy trì và bảo vệ quyền lực....vị trí lãnh đạo và các lợi ích cá nhân của họ vẫn luôn ủng hộ hoặc nhắm mắt làm ngơ các hành vi vi phạm nhân quyền...vi phạm pháp luật....chà đạp lên công lý...trái với Hiến pháp Nhà nước hiện hành....và ngay cả trái với lương tâm đạo đức con người.

Tại sao tại các nước dân chủ và phát triễn như Hoa Kỳ, Anh, Pháp Đức, Úc....người dân có quyền Tự do biểu tình...tự do chỉ trích và phản đối các hành vi sai trái từ cá nhân một viên chức chính quyền...cho đến các chính sách của Nhà nước...thậm chí ngay cả có quyền lên tiếng chỉ trích hoặc phản đối ngay cả đối với những nhân vật đứng đầu chính phủ...những người lãnh đạo Nhà nước....hoặc đứng đầu các Bộ Ngành bao gồm Tổng thống, Thủ tướng chính phủ, hoặc các Bộ trưởng....mà không phải lo sợ bất kỳ điều gì....trong khi tại Việt Nam chỉ cần có suy nghĩ hay tư tưởng...hoặc có bất kỳ hành động nào dù thật sự mang lại lợi ích cho người dân...cho đất nước...như việc lên tiếng chống tham nhũng...chống tiêu cực...và chống các hành vi sai trái của các nhân viên chính phủ...và ngay cả thậm chí thể hiện lòng yêu nước chống kẻ thù xâm lược....nhưng nếu đi ngược lại lợi ích của các Nhà lãnh đạo Nhà nước...lãnh đạo chính quyền thì ngay lập tức bị chính quyền sách nhiễu...bị trù dập...bị hành hung tra tấn....hoặc bị bỏ tù một cách sai trái và oan uổng. 

Lý do tại sao...và thoạt nghe qua có vẻ như hết sức vô lý và hết sức lạ kỳ...chẳng lẽ giống như những lời biện bạch của các Nhà lãnh đạo Nhà nước cộng sản Việt Nam....rằng Nhân quyền tại Việt Nam và Nhân quyền tại nhiều quốc gia khác trên thế giới có nhiều khác biệt...do khác biệt ý thức hệ...khác biệt văn hóa và khác biệt về địa lý...cũng như nguồn gốc lịch sử...v..v...nên nhân quyền giữa Việt Nam và các nước khác bấy lâu nay được nhìn nhận và hiểu theo những quan điểm khác biệt nhau. Vâng, trên thực tế đó chỉ là những lời nói ngụy biện trâng tráo, hàm hồ, và đầy ngang ngược của Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam...nhằm bao che các hành vi tội lỗi của họ trước dư luận người dân trong và ngoài nước lẫn Quốc tế. Nhân quyền chỉ có một và không hề có sự khác biệt đối với bất kỳ quốc gia nào trên thế giới.... là các quyền căn bản phổ quát hợp pháp và chính đáng được Liên Hiệp Quốc thừa nhận và quy định rất rõ ràng trong bản Tuyên ngôn Nhân quyền Quốc tế do các nước trên thế giới tự nguyện tham gia...trong đó bao gồm cả Việt Nam. Tất cả các quốc gia thành viên trên thế giới trước khi ký kết và tham gia vào đều đã được tham khảo nội dung Bản Tuyên ngôn một cách đầy đủ...do vậy không thể ngụy biện dù với bất kỳ lý do nào....và dưới bất kỳ hình thức nào.




Bản Tin


VIỆT NAM-INTERNET - 
Bài đăng : Thứ năm 01 Tháng Tám 2013 - Sửa đổi lần cuối Thứ năm 01 Tháng Tám 2013

Việt Nam gia tăng trấn áp tự do thông tin trên mạng


Reuters

Thanh Phương
Hôm qua, 31/07/2013, chính phủ Việt Nam vừa công bố một nghị định mới cấm các blogger và những người sử dụng các mạng xã hội tổng hợp thông tin từ các báo và các cơ quan Nhà nước. Nghị định, được thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ký ngày 15/07 và sẽ có hiệu lực kể từ ngày 01/09, quy định: "Trang thông tin điện tử cá nhân là trang để cung cấp, trao đổi thông tin của chính cá nhân đó, không đại diện cho tổ chức hoặc cá nhân khác và không cung cấp thông tin tổng hợp".

Như vậy có nghĩa là kể từ nay, các blogger và những người sử dụng các mạng xã hội như Facebook hay Twitter không được trích dẫn thông tin từ các báo hoặc từ các trang web của cơ quan Nhà nước. Nói cách khác, với nghị định mới, những người sử dụng các mạng xã hội ở Việt Nam sẽ không được chia sẽ những thông tin báo chí hoặc thảo luận về các bài báo được đăng trên mạng.
Nghị định mới cũng cấm các công ty cung cấp dịch vụ Internet cung cấp những thông tin có nội dung bị xem là “chống phá Nhà nước Việt Nam, phá hoại an ninh quốc gia, trật tự xã hội và đoàn kết dân tộc hoặc những thông tin xuyên tạc bôi nhọ uy tín các tổ chức, bôi nhọ danh dự và nhân phẩm các cá nhân.”
Nhiều blogger và Facebooker Việt Nam hôm nay đã phản ứng giận dữ về nghị định nói trên, mà họ cho là nhằm "bịt miệng người dân".
Hiện nay, nhiều cư dân mạng tìm thông tin trên các trang mạng xã hội và trang blog hơn là trên báo chí chính thức. Nhưng chính quyền Việt Nam đang tìm cách gia tăng trấn áp quyền tự do ngôn luận trên Internet.
Việt Nam hiện vẫn bị tổ chức Phóng viên không biên giới xếp trong danh sách các quốc gia “kẻ thù của Internet”. Trong năm nay, đã có 46 nhà hoạt động dân chủ, nhân quyền, blogger bị cáo buộc tội chống Nhà nước và bị kết án tù nặng nề ở Việt Nam, chiếu theo những điều khoản luật rất mơ hồ.

TAGS: INTERNET - VIỆT NAM



Bản Tin



VIỆT NAM - 
Bài đăng : Thứ năm 01 Tháng Tám 2013 - Sửa đổi lần cuối Thứ năm 01 Tháng Tám 2013

Sài Gòn : Công an đàn áp dân oan, một người bị thương nặng

Trọng Thành
Sáng hôm qua, 31/07/2013, tại thành phố Hồ Chí Minh, gần 30 người dân khiếu kiện tới chân tượng đài Đức Mẹ, gần nhà thờ Đức Bà, để cầu nguyện. Họ đã bị lực lượng công an đưa lên xe bằng vũ lực. Nhiều người bị đánh đập, trong đó có một người bị thương nặng.

Thuật lại sự việc xảy ra hôm qua, chị Nguyễn Ngọc Hoa, một trong những người bị đánh nặng nhất, cho RFI Việt ngữ biết tình hình cụ thể.

Chị Nguyễn Ngọc Hoa, Sài Gòn
01/08/2013
Chị Nguyễn Ngọc Hoa, nhân chứng kể lại việc bị công an đánh đập kể trên, cư trú tại nhà 96, Hạ Long, phường 2, thành phố Vũng Tàu. Chị Hoa cho biết chị là con gái một nữ chiến sĩ biệt động trước 1975. Kể từ năm 2005, chị Nguyễn Ngọc Hoa tiếp tục thay mẹ đi đòi lại mảnh đất bị tước đoạt ở Vũng Tàu.
Người bị đánh đập gây chấn thương nặng nhất là chị Nguyễn Thị Tuyền, địa chỉ ấp 5, xã Thạnh Phú, huyện Cờ Đỏ, thành phố Cần Thơ. Theo lời kể của chị Hoa, hiện tại, chị Tuyền do không có đủ tiền để được điều trị tại bệnh viện, nên tạm thời dưỡng thương với sự hỗ trợ của những người đồng cảnh.




Bản Tin




Hạ viện Mỹ thông qua dự luật về VN

Cập nhật: 07:43 GMT - thứ năm, 1 tháng 8, 2013
Quốc hội Hoa Kỳ
Một số hạ nghị sỹ Mỹ tổ chức họp báo về nhân quyền VN ngày 24/07/2013.
Dự luật Nhân quyền Việt Nam HR 1897 kêu gọi siết chặt chế tài với Hà Nội vừa được Hạ viện Hoa Kỳ thông qua trước hạn, nhưng còn phải qua Thượng viện.
Các nguồn tin từ Washington DC cho hay dự luật này được thông qua lúc 19:45 tối giờ địa phương tại phiên họp chung của Hạ viện, sớm hơn dự kiến tới hai tháng.
Đây là dự luật do hai nghị sỹ Ed Royce, đảng Cộng hòa, bang California; và Chris Smith, đảng Cộng hòa, bang New Jersey, khởi xướng.
Dự luật HR 1897 đưa ra khuyến nghị nhằm cải thiện tình hình nhân quyền ở Việt Nam thông qua ràng buộc điều kiện nhân quyền và dân chủ vào các khoản viện trợ phi nhân đạo dành cho chính phủ Việt Nam, đồng thời cổ súy thái độ cứng rắn hơn đối với Hà Nội trong lĩnh vực nhân quyền và tự do tôn giáo.
Dự luật này sẽ phải được chuyển qua cho Thượng viện xem xét, có thể vào sang năm.
Nếu được thông qua tại Thượng viện, dự luật sẽ được chuyển lên trình Tổng thống để ông Barack Obama phê chuẩn thành luật. Chỉ khi đó, nó mới có hiệu lực.
Tuy nhiên các dự luật tương tự đã nhiều lần bị chặn lại tại Thượng viện.
Những người đề xướng cho rằng dự luậ́t này sẽ giúp cải thiện tình hình nhân quyền trong nước Việt Nam, thúc đẩy nhà nước cộng sản tôn trọng tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận và các quyền dân chủ, lao động khác, đồng thời giải quyết nạn buôn người.
Dân biểu Chris Smith mới đây nói trong một thông cáo gửi tới BBC rằng phiên điều trần về nhân quyền mới đây tại Hạ viện, với các nhân chứng người Việt, cho thấy tình trạng vi phạm "rất nghiêm trọng".
Ngược lại, chính phủ Việt Nam nhiều lần gọi dự luật nói trên là "sai trái" và khẳng định "những năm qua, Việt Nam đã đạt được nhiều thành tựu trong việc bảo đảm quyền con người trên mọi lĩnh vực dân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội và được cộng đồng quốc tế ghi nhận".