Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

NHÂN QUYỀN TẠI VIỆT NAM TRONG MẮT BỘ NGOẠI GIAO HOA KỲ... NHÂN CHUYẾN THĂM VIỆT NAM VỪA QUA CỦA ÔNG SCOTT BUSBY, QUYỀN PHÓ TRỢ LÝ NGOẠI TRƯỞNG HOA KỲ










                          SỰ THẬT - CÔNG LÝ - TÌNH YÊU







Do Minh Tuyen

Nhân quyền tại Việt Nam và chiếc ghế Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc mà Việt Nam vừa mới dành được trong thời gian qua... vẫn là đề tài được dư luận trong và ngoài nước quan tâm nhiều nhất. Một số người dân Việt Nam bao gồm các Nhà hoạt động cho Dân chủ và Nhân quyền tại Việt Nam cũng như từ Cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại tỏ ra thất vọng và bức xúc khi Việt Nam, một quốc gia với thành tích nhân quyền tệ hại nhất trong lịch sử lại được bầu vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc... trong khi đó số khác, bao gồm cả chính phủ lẫn những người thân cộng sản thì lại tỏ ra vui mừng và hãnh diện với thành tích mà Việt Nam đạt được trong những ngày qua... khi trở thành thành viên mới của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc... và xem điều này như chiếc áo giáp mới bảo vệ Việt Nam trước làn sóng chỉ trích gia tăng từ Cộng đồng Quốc tế và đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước về thành tích nhân quyền tệ hại của Việt Nam bấy lâu nay.

Điều gì sẽ xảy ra sau khi Việt Nam khoác lên mình chiếc áo thành viên Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc... với hàng loạt các cam kết liên quan đến quyền con người tại Việt Nam...? Và nếu như quyền con người tại Việt Nam vẫn tiếp tục bị Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam tiếp tục chà đạp... thì Cộng đồng Quốc tế, đặc biệt là Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc và các quốc gia từng bỏ phiếu ủng hộ Việt Nam trở thành thành viên của Tổ chức Nhân quyền Liên Hiệp Quốc này, bao gồm cả chính phủ Hoa Kỳ... sẽ có biện pháp như thế nào để ngăn chặn... buộc Việt Nam phải chấp hành và thực hiện các cam kết của họ liên quan đến việc thực thi quyền con người như họ đã cam kết trước khi ứng cử vào cơ quan Nhân quyền quyền lực này...? sau chuyến thăm Việt Nam 4 ngày của ông Scott Busby, quyền Phó trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ đặc trách về Dân chủ, Nhân quyền và Lao động, phóng viên Vũ Hoàng của Đài phát thanh RFA cũng đã đặt câu hỏi rằng tại sao Hoa Kỳ lại bỏ phiếu ủng hộ Việt Nam trở thành thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc... trong khi nhận thức được tình trạng nhân quyền tồi tệ của Việt Nam...?

Một câu hỏi thật hay và chính xác... phản ảnh sự quan tâm không chỉ từ bản thân phóng viên Vũ Hoàng... mà còn là sự quan tâm sâu sắc của hàng triệu đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước... và việc từ chối trả lời câu hỏi này của ông Scott Bucby dường như cho thấy một điều gì đó ngầm nằm trong chương trình hoạch định của chính phủ Hoa Kỳ liên quan đến việc cổ súy và bảo vệ quyền con người tại đất nước cộng sản độc tài toàn trị này. Mọi người chúng ta ai cũng biết rằng, các vị lãnh đạo Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam sẽ chẳng bao giờ dễ dàng chấp nhận hy sinh lợi ích riêng tư và quyền lực của mình chỉ để đánh đổi lấy chiếc ghế "nhân quyền" hữu danh vô thực nói trên. Chính vì thế, việc ứng cử vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc của Việt Nam và các diễn tiến liên quan đến các cam kết của họ đối với Cộng đồng Quốc tế trong tương lai vẫn còn là một dấu hỏi lớn không chỉ đối với người dân Việt Nam trong và ngoài nước... mà còn là sự trông đợi từ Cộng đồng Quốc tế... đặc biệt là đối với chính phủ Hoa Kỳ, cường quốc số một thế giới... là chiếc nôi của Tự do Dân chủ... và cũng là quốc gia dẫn đầu trong việc cổ súy và bảo vệ quyền con người trên thế giới hiện nay. 




Bản Tin


Đại diện Bộ ngoại giao Hoa Kỳ trả lời RFA về chuyến thăm Việt Nam

Vũ Hoàng, phóng viên RFA
2013-11-25

Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
0000078640-20131125_162431-305
Ông Scott Busby, Quyền Phó trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ, đặc trách vấn đề Dân chủ, Nhân quyền và Lao động tại buổi họp báo hôm 25/11/2013 ở Washington DC.
RFA
Ông Scott Busby, Quyền Phó trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ, đặc trách vấn đề Dân chủ, Nhân quyền và Lao động mới trở về Hoa Kỳ sau chuyến thăm gần 4 ngày ở Việt Nam. Tham gia cuộc họp báo, Vũ Hoàng ghi nhận lại một số điểm quan trọng khi ông gửi đến truyền thông những nhận xét của mình sau chuyến thăm này.

Thúc đẩy mối quan hệ song phương

Vũ Hoàng: Thưa ông Scott Busby, mục đích chính chuyến thăm của ông đến Việt Nam lần này là gì?
Scott Busby: Mục đích chính của tôi là muốn được biết thêm về những khó khăn trong vấn đề nhân quyền tại Việt Nam, cũng đồng thời là để tiếp xúc với chính phủ Việt Nam, trao đổi về vấn đề nhân quyền. Nhân quyền là một trong những vấn đề tối quan trọng của quan hệ đôi bên như lời nhận xét của nhiều giới chức ngoại giao cấp cao của chính phủ Hoa Kỳ, vấn đề nhân quyền tại Việt Nam cũng sẽ góp phần vào thúc đẩy và làm sâu sắc hơn nữa mối quan hệ song phương giữa hai quốc gia. Mục đích thứ ba trong chuyến đi của tôi là để nói chuyện trực tiếp với các nhóm xã hội dân sự, các nhà hoạt động nhân quyền ở Việt Nam muốn cho họ biết sự ủng hộ của chúng tôi đối với họ, và muốn biết cách mà chúng tôi có thể giúp họ là như thế nào.
Vũ Hoàng: Như tóm tắt trước khi bước vào phần hỏi đáp, ông nói là đến thăm Hà Nội 2 ngày và T.P. HCM một ngày rưỡi, vậy tại đây ông đã gặp những ai và trao đổi về những điều gì?
Scott Busby: Tôi không muốn nêu tên của những nhóm xã hội dân sự độc lập này để bảo vệ sự hoạt động của họ. Nói chung là tôi gặp gỡ với các nhà hoạt động nhân quyền, những người tự đứng lên bảo vệ quyền của cá nhân họ, hoặc quyền của những người khác tại Việt Nam. Vì thế, những người tôi gặp gỡ là những luật sư, những người đại diện cho những nhân vật bị sách nhiễu, bị truy tố về những tội danh khác nhau chẳng hạn như lật đổ chính quyền, sử dụng internet, facebook, blog… ngoài ra, tôi cũng gặp các nhà lãnh đạo tôn giáo… tôi được nghe về những khó khăn mà họ đang gặp phải và những gì chúng tôi có thể giúp họ.

0000078640-20131125_162337-250
Ông Scott Busby, Quyền Phó trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ, đặc trách vấn đề Dân chủ, Nhân quyền và Lao động tại buổi họp báo hôm 25/11/2013 ở Washington DC. RFA PHOTO.
Vũ Hoàng: Đánh giá chung của ông sau chuyến đi thăm vừa rồi là gì?
Scott Busby: Trước hết, rõ ràng là vẫn còn những vấn đề lớn về nhân quyền đang tồn tại ở Việt Nam, người dân vẫn chưa có thể thực hiện quyền tự do ngôn luận, người ta vẫn chưa hoàn toàn được quyền tự do tụ tập hay lập hội, cũng như chưa hoàn toàn được tự do thờ phụng. Phải nói là, rất nhiều người Việt Nam dũng cảm và toàn tâm toàn ý muốn thực hiện các quyền của mình, vì thế, tôi lấy làm cảm kích vô cùng khi thấy nhiều người không ngại ngần chia sẻ quan điểm của họ trên facebook, truy nhập vào internet và sẵn lòng chia sẻ các thông tin mà họ tìm thấy trên internet cho bè bạn. Tôi cũng rất cảm phục những người thúc đẩy xã hội dân sự ở Việt Nam phát triển, những người tìm cách thông qua xã hội dân sự để giải quyết các vấn đề từ môi trường, y tế, tôn giáo cho đến nhân quyền, giáo dục, quyền cho cộng đồng LGBT.

Quan ngại vấn đề nhân quyền VN

Vũ Hoàng: Vậy ông có một kế hoạch cụ thể hay một chương trình nào để trợ giúp cho những nhân vật mà ông mới gặp ở Việt Nam không ạ?
Scott Busby: Trước hết là chúng tôi sẽ nêu lên những quan ngại với Chính phủ về việc thực hiện các quyền ở Việt Nam đang bị hạn chế, chẳng hạn như Nghị định 72 mà Chính phủ Việt Nam mới ban hành, chúng tôi nêu lên những trường hợp cụ thể mà các công dân Việt Nam bị bắt giữ, truy tố hay bị bỏ tù vì họ thực hiện các quyền bày tỏ ý kiến hay lập hội. Đồng thời, chúng tôi cũng thảo luận với những người này một cách cụ thể để xem chúng tôi có thể giúp gì cho họ.
Vũ Hoàng: Như ông vừa trình bày là vẫn còn những vấn đề lớn về nhân quyền đang tồn tại ở VN, câu hỏi mà thính giả của chúng tôi gửi tới ông là vì sao Hoa Kỳ lại không bỏ phiếu trắng mà vẫn ủng hộ cho Việt Nam dành một ghế trong hội đồng nhân quyền LHQ?
Scott Busby: Chúng tôi không tiết lộ ra ngoài kết quả của cuộc bầu cử vào chiếc ghế của Hội đồng nhân quyền LHQ, vì thế tôi không thể cho quý vị biết lá phiếu mà Hoa Kỳ bỏ cho Việt Nam là gì, thông tin đó không được phổ biến.
Tuy nhiên, về chiếc ghế trong Hội đồng Nhân quyền LHQ mà Việt Nam mới dành được, tôi hi vọng rằng điều này sẽ cho thấy việc cam kết toàn diện của Việt Nam vào mọi mặt của vấn đề nhân quyền. Đây sẽ là cơ hội cho Chính phủ Việt Nam giải quyết những khó khăn lớn mà Việt Nam đang có về mặt nhân quyền.
Vũ Hoàng: Giờ đây, khi Việt Nam đã là thành viên của Hội đồng nhân quyền LHQ và phải đáp ứng hơn nữa những tiêu chuẩn quốc tế về nhân quyền, vậy theo ông, vai trò của Hoa Kỳ trong việc hỗ trợ Việt Nam cải thiện hơn nữa vấn đề này ra sao?
Scott Busby: Điều hẳn nhiên chúng tôi làm sẽ là thúc đẩy Việt Nam tôn trọng nhân quyền trên nhiều góc độ khác nhau. Chúng tôi giúp tư vấn cho họ những vấn đề mang tính kỹ thuật, chẳng hạn như mới đây Việt Nam vừa ký kết Công ước của LHQ về chống tra tấn và trừng phạt hoặc đối xử tàn nhẫn, vô nhân đạo hoặc làm mất phẩm giá (gọi tắt là Công ước chống tra tấn). Để chuẩn bị làm việc này, chúng tôi đã đưa một phái đoàn Việt Nam đến Hoa Kỳ để cho họ thấy cách chúng tôi đã cam kết vào Công ước này ra sao. Ngoài ra, chúng tôi cũng giúp Việt Nam chuẩn bị những công ước khác tương tự như vậy.
Vũ Hoàng: Xin được hỏi ông câu hỏi cuối, được biết là trước đây ông đã từng đến thăm Việt Nam vào năm 2011, vậy sau 2 năm trở lại, ông thấy điều gì là khác biệt nhất?
Scott Busby: Khi tôi đến Việt Nam vào năm 2011, tất cả các cuộc gặp mặt của tôi là các cuộc họp một cách chính thức với chính phủ Việt Nam, vì vậy, tại thời điểm đó tôi không được gặp gỡ nhiều nhà hoạt động như lần này, do đó, khó để có thể so sánh được. Tuy vậy, tôi muốn nhắc lại, lần này, tôi thấy thực sự cảm kích trước sự dũng cảm, toàn tâm toàn ý hay sức mạnh mà tôi được tận mắt chứng kiến của rất nhiều người đang muốn mang đến sự dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam. Thực sự đó là những điều bất ngờ mà tôi hoàn toàn không trông chờ trước chuyến đi của mình, vì thế, tôi rất hi vọng rằng những nhân vật đó sẽ giữ nguyên ngọn lửa nhiệt tình, sự cam kết đang có để đấu tranh cho một nền dân chủ và thúc đẩy phát triển xã hội dân sự ở Việt Nam.
Vũ Hoàng: Xin cám ơn ông rất nhiều.



Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

TRA TẤN, SỬ DỤNG NHỤC HÌNH ĐỂ BỨC CUNG...VẤN ĐỀ GÂY BỨC XÚC DƯ LUẬN VÀ CÁC BIỆN PHÁP NGĂN CHẶN











                          SỰ THẬT - CÔNG LÝ - TÌNH YÊU






Do Minh Tuyen

Tra tấn, sử dụng nhục hình để bức cung từ các cơ quan công an điều tra Việt Nam sau hàng loạt các vụ án oan sai được phát hiện gần đây... đã gây bức xúc và phẩn nộ nơi dư luận. Mặc dù các điều tra viên và các cán bộ liên quan đều nhất mực phủ nhận hành vi sai trái đó... nhưng xét về tình và cả về mặt pháp lý, thì việc các nạn nhân trong các vụ án oan sai được phát hiện gần đây và trong quá khứ tố cáo rằng họ bị tra tấn, đánh đập và chịu nhục hình cũng như bức cung từ các cán bộ công an điều tra là hoàn toàn có cơ sở. Chúng ta tự hỏi rằng, nếu không bị đánh đập... không bị tra tấn hành hung... và cũng không bị bức cung hay nhục hình, thì một người bình thường làm sao có thể nhận tội khi bản thân họ thật sự không phạm tội... chưa nói đến những trường hợp có mức án cao nhất bao gồm chung thân và tử hình... trừ phi họ bị tâm thần hay não trạng trong trạng thái  không được bình thường...!!!

Tất nhiên giờ đây khi sự thật được phanh phui thì các điều tra viên hoặc những cán bộ liên quan đến vụ án...và thậm chí ngay cả các vị lãnh đạo ngành công an hoặc các Bộ ngành liên quan đều phủ nhận hành vi sai trái của họ là điều không có gì khó hiểu. Tất cả họ đều sợ phải gánh trách nhiệm... hơn nữa, truyền thống xưa nay của các cán bộ lãnh đạo và các viên chức chính quyền của nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam thì quyền lợi của ai nấy hưởng... nhưng khi phát hiện ra sai trái... thì lại là trách nhiệm chung của đất nước...!!! hoặc đùn đẩy cho nhau... hay chỉ cần một câu "Rút kinh nghiệm" ... thì mọi việc được xem như kết thúc. Chính vì những điều nghịch lý nói trên mà các cán bộ công an hoặc các viên chức chính quyền ngày càng trở nên ngang ngược và xem thường tính mạng của người dân... bất chấp công lý... bất chấp luật pháp và Hiến pháp... bất chấp dư luận... và ngay cả bất chấp lương tri đạo đức con người. 

Tại sao chúng ta không học tập những tấm gương tốt từ các quốc gia Tự do Dân chủ trên thế giới...? khi viên chức chính phủ của Bộ ngành nào làm sai... gây hậu quả nghiêm trọng thì lãnh đạo Bộ ngành đó tự nguyện xin từ chức... như thế mới thật sự là lãnh đạo có trách nhiệm với người dân và với đất nước... chứ không thản nhiên một cách vô trách nhiệm như các vị lãnh đạo đảng và lãnh đạo Chính quyền Nhà nước Việt Nam. Sắp tới đây sẽ đệ trình chính phủ cho lắp đặt toàn bộ hệ thống camera tại các phòng hỏi cung trên phạm vi cả nước theo lời phát biểu của Bộ trưởng Bộ công an, Trần Đại quang... liệu có thể ngăn chặn hay khắc phục được tình trạng điều tra viên sử dụng nhục hình, tra tấn để bức cung phạm nhân không...? vâng, một điều chắc chắn là không. Tình trạng tra tấn, sử dụng nhục hình bức cung có tồn tại hay không đều hoàn toàn phụ thuộc vào chính lương tâm đạo đức và năng lực điều tra thật sự từ các điều tra viên công an. Bên cạnh đó, luật pháp Nhà nước cần phải nghiêm minh và hết sức rõ ràng... chứ không thể hành xử một cách tùy tiện và nhất là phải chấm dứt tình trạng các vị lãnh đạo Nhà nước... lãnh đạo đảng... lãnh đạo các Bộ ngành... tiếp tục ngồi trên luật pháp ... và bao che lẫn nhau như hiện nay.  





BẢN TIN




BBC

VN 'sẽ lắp camera trong phòng hỏi cung'

Cập nhật: 11:35 GMT - thứ sáu, 22 tháng 11, 2013

Ông Trần Đại Quang nói những trường hợp vi phạm trong quá trình điều tra là "cá biệt"
Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang cho biết thời gian tới sẽ lắp camera theo dõi tại các phòng hỏi cung để khắc phục vi pham trong quá trình điều tra.
Phát biểu trước Quốc hội trong phiên chất vấn ngày 21/11, ông Quang cho biết Bộ Công an đã lựa chọn giải pháp này nhằm "bảo đảm an ninh, an toàn và tăng cường hoạt động giám sát hỏi cung của các điều tra viên"
"Tuy nhiên, do còn khó khăn về kinh phí nên chỉ mới lắp đặt được ở một số địa bàn trọng điểm," ông này nói
Ông Quang cũng cho biết sắp tới sẽ trình báo cáo lên chính phủ để xin thêm kinh phí nhằm triển khai toàn bộ kế hoạch này.
Về cáo buộc ép cung trong vụ ông Nguyễn Thanh Chấn, ông Quang nói Bộ Công an luôn "nghiêm cấm ép cung, mớm cung và nhục hình, nếu vi phạm thì phải xử lý nghiêm minh."
Tuy nhiên, ông này cũng gọi những trường hợp vi phạm là "cá biệt", và nói "những sai sót trong quá trình điều tra đã giảm rõ rệt" nhờ Bộ "thường xuyên chỉ đạo khắc phục những biểu hiện vi phạm".
Cũng theo ông Quang, khi để xảy ra án oan sai thì người đứng đầu cơ quan điều tra và nhân viên điều tra "phải chịu trực tiếp trách nhiệm trước pháp luật".
Bên cạnh đó, "Bộ Công an cũng có trách nhiệm với toàn bộ hoạt động của cơ quan điều tra, kể cả những sai sót trong hoạt động điều tra", ông Quang nói thêm.

'Khó phát hiện ép cung'


Ông Nguyễn Thanh Chấn đã nhiều lần tố cáo bị ép cung
Cũng trong phiên chất vấn của Quốc hội ngày thứ Năm 21/11, ông Trương Hòa Bình, Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao, nói cáo buộc ép cung, dùng nhục hình trong vụ ông Chấn phải "được chứng minh" và cho biết "Bộ Công an đang cho tiến hành kiểm điểm lại vụ việc."
"Trong trường hợp cụ thể này thì có hay không có còn phải chứng minh, không thể khẳng định ngay là có ép cung," ông Bình nói.
"Việc một hội đồng xét xử phát hiện ra có ép cung hay không là một điều rất khó ... Tuy nhiên, với trách nhiêm của hội đồng xét xử, dù không phát hiện được nếu có ép cung mà xét xử để oan sai thì vẫn phải chịu trách nhiệm liên đới ," ông cho biết thêm.
Tại phiên chất vấn, ông Bình cũng đã kêu gọi Quốc hội "chờ các cơ quan chức năng có trách nhiệm giải quyết đúng đắn vụ án."
Sáng 19/11, ông Chấn cùng người thân đã tìm đến văn phòng luật sư Công Lý Việt tại Hà Nội và chính thức mời văn phòng này bảo vệ quyền lợi trong việc yêu cầu bồi thường thiệt hại mà cơ quan tố tụng đã gây ra cho ông và gia đình.
Ông Chấn, sinh năm 1961, bị bắt năm 2003 và sau đó bị tòa án tỉnh Bắc Giang tuyên tội giết người, án chung thân.
Nhưng ngày 25/10 năm nay, một người tên Lý Nguyễn Chung ra đầu thú, khai nhận hành vi giết nạn nhân Nguyễn Thị Hoan.
Ngày 6/11, Hội đồng thẩm phán TAND Tối cao đã hủy toàn bộ bản án sơ thẩm và phúc thẩm đối với ông Chấn, đồng thời yêu cầu điều tra lại từ đầu vụ án.
Trong thời gian thụ án, ông Chấn cũng đã gửi nhiều đơn tố cáo đến Viện kiểm sát tối cao, tố cáo việc bị ép cung, đánh đập, bắt phải nhận tội.








>>>   Click vào xem trang tiếng Anh  -  Click here to view page in English

>>>   Click vào xem trang song ngữ  -  Click here to view bilingual page


Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

THƯỢNG SĨ CÔNG AN VIỆT NAM DÂM Ô NHIỀU LẦN VỚI NHIỀU TRẺ EM... ĐƯỢC GIẢM ÁN TRẢ TỰ DO NGAY TẠI TÒA...!!!










                           SỰ THẬT - CÔNG LÝ - TÌNH YÊU






Do Minh Tuyen

Một thượng sĩ công an huyện Tiên Lãng, thành phố Hải Phòng, Việt nam... phạm tội dâm ô nhiều lần với các trẻ em vừa được Tòa án Nhân dân Tối cao trong phiên xét xử phúc thẩm giảm án và trả tự do cho bị cáo ngay tại Tòa... đã gây bức xúc và phẩn nộ trong dư luận. Lý do mà mà bị cáo được giảm án...theo nhận định của quan Tòa là bị cáo đã xin được giảm án với lý do bản án Sơ thẩm tuyên với bị cáo là quá nặng so với hành vi phạm tội... và bên cạnh đó, Tòa xem xét thấy bị cáo đã ăn năn hối cải, và thành khẩn nhận tội... cũng như đã đóng án phí đầy đủ và bồi thường thiệt hại một khoảng tiền (8 triệu đồng) cho gia đình bị hại... nên đã áp dụng các tình tiết giảm nhẹ và giảm án cho bị cáo trả tự do ngay tại Tòa...!!!

Công lý ở đâu...? Chưa nói đến mặt đạo đức và chưa đề cập đến nhân thân của bị cáo... chúng ta chỉ đề cập đến khía cạnh pháp lý, về điều khoảng của Bộ luật tố tụng hình sự... và các tình tiết giảm nhẹ của vụ án thôi cũng thấy rõ một điều là luật pháp không nghiêm minh... và Tòa án đã lạm dụng quyền lực làm trái với các quy định của pháp luật. Điều 116 Bộ luật hình sự nước CHXHCN Việt Nam về tội dâm ô với trẻ em quy định rất rõ ràng tại khoảng 2 điểm a ( phạm tội nhiều lần) và điểm b (đối với nhiều trẻ em)... sẽ bị phạt từ 3 năm đến bảy năm tù giam... và nếu gây hậu quả nghiêm trọng sẽ bị phạt tù từ bảy năm đến 12 năm... như vậy, việc thượng sĩ công an huyện Tiên Lãng dâm ô nhiều lần với nhiều trẻ em đã được cấp trên xem xét sau khi có hàng loạt đơn tố cáo... thì việc Tòa Sơ thẩm tuyên án với bị cáo là đúng người, đúng tội.

Hơn nữa, bị cáo xuất thân là một công an... am tường pháp luật, là người thực thi luật pháp mà lại vi phạm pháp luật là hành động không thể dung chấp... đúng ra, phải bị trừng phạt nặng hơn so với dân thường phạm tội. Bên cạnh đó, bản thân thượng sĩ công an này đã dâm ô nhiều lần với nhiều trẻ em được xem là hành động nguy hiểm đối với xã hội... nếu như không bị gia đình nạn nhân phát hiện bắt giữ... thì hậu quả thật sẽ khó mà tưởng tượng... không biết sẽ còn bao nhiêu trẻ em khác nữa rơi vào tay con quỷ dâm ô dưới vỏ bọc công an nhân dân này. Do vậy, việc áp dụng các tình tiết giảm nhẹ đối với bị cáo trong trường hợp nghiêm trọng này của Tòa phúc thẩm là hoàn toàn sai trái, và vô căn cứ. Chưa nói đến việc tổn thương thể xác lẫn tinh thần đối với các trẻ em nạn nhân là vô cùng to lớn và nghiêm trọng... không thể tha thứ được. 



Bản Tin


Pháp luật Việt Nam

  • Cập nhật lúc: 2012-11-06T19:29:33




Khởi tố nguyên Thượng sỹ công an dâm ô với nhiều nữ sinh


Cơ quan CSĐT công an TP Hải Phòng vừa ra Quyết khởi tố vụ án, khởi tố bị can, tước quân tịch và bắt tạm giam Vũ Văn Quỳnh (SN 1989, CA thị trấn Tiên Lãng, HKTT tại xã Hùng Thắng, huyện Tiên Lãng, TP Hải Phòng) với tội danh dâm ô trẻ em.
Cơ quan CSĐT công an (CA) TP Hải Phòng vừa ra Quyết khởi tố vụ án, khởi tố bị can, tước quân tịch và bắt tạm giam Vũ Văn Quỳnh (SN 1989, CA thị trấn Tiên Lãng, HKTT tại xã Hùng Thắng, huyện Tiên Lãng, TP Hải Phòng) với tội danh dâm ô trẻ em.
Theo đơn tố cáo của ông Cao Văn Hoản, trú tại thôn Ngọc Khánh, xã Tiên Minh, huyện Tiên Lãng, có một thanh niên trên địa bàn đã có hành vi dâm ô với con gái ông là cháu Th (SN 1997) khi cháu Th đang trên đường đi học (sự việc này diễn ra ngày 17/8/2012).
Ngày 3/11, ông Hoản chở cháu Th cháu đi học phát hiện thanh niên nghi vấn nên đã hô hoán nhân dân bắt giữ đưa đối tượng này về Nhà Văn hóa thôn Ngọc Khánh, xã Tiên Minh, huyện Tiên Lãng và báo cáo sự việc đến CA huyện Tiên Lãng. Nhận được thông tin, CA huyện đã đưa thanh niên này về trụ sở CA huyện để xác minh, làm rõ những nội dung tố cáo của ông Cao Văn Hoản.
Xác minh ban đầu, đối tượng bị nghi ngờ có hành vi dâm ô với trẻ em là Vũ Văn Quỳnh, cấp bậc thượng sỹ, công tác tại CA thị trấn Tiên Lãng, huyện Tiên Lãng. 
Theo tài liệu từ cơ quan CSĐT, ngày 17/8/2012 trên đường cháu Th đi học, Quỳnh đã gặp cháu Th và có hành vi dâm ô với cháu. Khi phát hiện có người đi đến, Quỳnh đã bỏ chạy. 
CA huyện đã nhận thêm tố cáo của 4 bé gái: Phan Thị D (SN 2000, trú tại thôn Tự Tiên, xã Tiên Minh, huyện Tiên Lãng); Nguyễn Thị Q (SN 1996, HKTT tại thôn Chính Lý, xã Quang Phục, Tiên Lãng); Nguyễn Thị Th (SN 1997, HKTT tại thôn Khôi Vĩ, xã Quang Phục, Tiên Lãng); Trần Thị H (SN 2000, HKTT tại thôn Kỳ Vỹ Thượng, Quang Phục, Tiên Lãng), đều về nội dung bị một thanh niên có hành vi dâm ô vào các buổi trưa. Đây là thời gian các cháu đi học và ở cùng một địa điểm là đoạn đường thôn Chính Nghị, xã Quang Phục, Tiên Lãng.
Sau khi xác minh thấy hành vi dâm ô trẻ em là có căn cứ và những nghi vấn về Vũ Văn Quỳnh là có cơ sở, cơ quan CSĐT đã tìm gặp nhân chứng, kiểm tra hiện trường, gặp các bị hại và tổ chức cho các cháu nhận dạng nghi phạm.
Thượng tá Phạm Duy Diên, Chánh Văn phòng, người phát ngôn Công an TP Hải Phòng, với kết quả điều tra xác minh ban đầu, Giám đốc CA TP đã quyết định tước danh hiệu CA nhân dân đối với Vũ Văn Quỳnh; quyết định khởi tố vụ án; bắt tạm giam đối tượng.
Cơ quan CSĐT CA TP đang củng cố hồ sơ, xử lý nghiêm đối tượng Vũ Văn Quỳnh theo quy định của pháp luật.







































Bản Tin

Pháp luật Việt Nam



  • Cập nhật lúc: 2013-11-21T07:20:02







Trả tự do cho nguyên thượng sĩ công an dâm ô trẻ em


Trả tự do cho nguyên thượng sĩ công an dâm ô trẻ em
(PLO) - Ngày 20/11, Tòa phúc thẩm TANDTC đã xét xử lại vụ án “Dâm ô trẻ em” đối với bị cáo Vũ Văn Quỳnh (SN 1989, nguyên Thượng sĩ Công an huyện Tiên Lãng, Hải Phòng). 
Quỳnh đã xin được giảm án với lý do bản án sơ thẩm tuyên đối với bị cáo là quá nặng so với hành vi phạm tội.
Sau khi xem xét các chứng cứ và áp dụng những tình tiết giảm nhẹ mới cho bị cáo, gia đình bị cáo đã bồi thường 8 triệu đồng cho người bị hại, hoàn thành nộp án phí đầy đủ, bản thân bị cáo đã ăn năn hối cải, khai báo thành khẩn, Tòa phúc thẩm đã tuyên giảm cho bị cáo Vũ Văn Quỳnh. 
Mức án bị cáo phải nhận còn 12 tháng 13 ngày tù về tội “Dâm ô trẻ em”. 
Trả tự do cho bị cáo Quỳnh ngay tại tòa do đã chấp hành đủ hình phạt kể từ ngày bị bắt tạm giam.    













THÀNH TÍCH BẤT HẢO CỦA TẬP THỂ CÔNG AN PHƯỜNG THỤY KHÊ, THÀNH PHỐ HÀ NỘI... Chào mừng VIỆT NAM tham gia CÔNG ƯỚC LIÊN HIỆP QUỐC CHỐNG TRA TẤN...Và HỘI ĐỒNG NHÂN QUYỀN LIÊN HIỆP QUỐC...!!!









                           SỰ THẬT - CÔNG LÝ - TÌNH YÊU






Do Minh Tuyen

Hai từ "cam kết" của Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam sau khi tham gia và trở thành thành viên mới nhất của Công ước Liên Hiệp Quốc Chống tra tấn, và những hình phạt hoặc sự đối xử tàn ác, hạ nhục nhân cách (gọi tắt là UNCAT)... một lần nữa đã được thể hiện rõ ràng trước công luận... qua cách hành xử côn đồ đầy bạo lực và dã man của tập thể cán bộ công an, mật vụ và dân phòng hiện diện tại đồn công an phường Thụy Khê, thành phố Hà Nội... đối với những nạn nhân của bạo quyền cộng sản bao gồm: Luật sư Lê Thị Công Nhân, anh Ngô Duy Quyền, anh Trương Văn Dũng, anh Lê Hùng, chị Nga dân oan Hà Nam, cô Ly dân oan Vũng Tàu cùng nhiều bà con dân oan khác... đặc biệt là bé Tài con chị Nga chỉ vừa mới một tuổi cũng không thoát khỏi sự tấn công man rợ, và vô đạo đức của tập thể công an mất hết tính người của phường Thụy Khê, thành phố Hà nội.

Không những tham gia trở thành thành viên mới nhất của Công ước Liên Hiệp Quốc về Chống tra tấn, và những hình phạt hoặc sự đối xử tàn ác, hạ nhục nhân cách (gọi tắt là UNCAT)... Việt Nam mới đây còn được bầu vào ghế Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc... và với tư cách của một quan Tòa chuyên trách về việc giám sát các hành vi vi phạm nhân quyền của các quốc gia khác trên thế giới... quốc gia thành viên cộng sản này ngay lập tức đã chứng tỏ cho thế giới về năng lực vốn có của mình liên quan đến quyền con người... qua màn trình diễn hết sức sống động, dã man và tàn bạo của các chiến sĩ công an, mật vụ và dân phòng thuộc phường Thụy Khê, thành phố Hà Nội... Liên Hiệp Quốc về Chống tra tấn sẽ nghĩ gì khi hai từ "cam kết" từ quốc gia thành viên chỉ luôn nằm trên giấy... và Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc sẽ ra sao trong mắt Cộng đồng Quốc tế... khi thành viên của Hội đồng Nhân quyền với chức năng giám sát và bảo vệ nhân quyền ... lại đang ngày ngày chà đạp lên quyền con người một cách thô bạo và trắng trợn...?

Thế giới ngày hôm nay, đạo đức và lương tri con người dường như đã trở thành vật quý hiếm... khiến cho tâm trí con người trở nên hỗn độn và nhầm lẫn ngay cả không thể phân biệt được đâu là quan Tòa... và đâu là những kẻ cướp nên mới tiếp nhận những quốc gia có thành tích nhân quyền tệ hại và lâu dài nhất trong lịch sử như Việt Nam, Trung Quốc và Cuba... trở thành thành viên của Tổ chức Nhân quyền Liên Hiệp Quốc... nơi duy trì, cổ súy và bảo vệ quyền con người trên thế giới. Là một công dân Việt Nam, tôi thật sự cảm thấy thất vọng, xót xa và đau lòng... khi phải lên tiếng chỉ trích và lên án quốc gia mình. Tuy nhiên, có một điều khiến tôi cảm thấy tự an ủi mình là... dù ai khác trong hoàn cảnh này cũng sẽ có cùng suy nghĩ và hành động như tôi... vì tâm trí con người có thể bị xáo trộn và lầm lẫn... nhưng thực tế giữa cái thiện và điều ác... giữa hòa bình và bạo lực... hay giữa sự thật và gian trá đều có làn ranh phân định rạch ròi và không bao giờ có thể bị mai một.




Bản Tin












Ls. Lê Thị Công Nhân tường trình sự việc công an đánh người tại đồn công an Thụy Khuê


VRNs (20.11.2013) – Hà Nội - Xin gửi đến quý vị bản tường trình việc chúng tôi bị đánh đập dã man tại công an phường Thụy Khuê sáng nay thứ 3 ngày 19.11.2013.
Rất mong nhận được sự quan tâm chia sẻ của quý vị bằng việc kiên nhẫn đọc bản tin hơi dài của tôi.
Xin cám ơn rất nhiều,
LTCN
—-
Số điện thoại:
Chị Nga dân oan: 0972.572.585
Anh Trương Văn Dũng: 097.3090.713
Chú Lê Hùng: 091.3341.791
Một bác dân oan mà tôi chưa kịp biết tên: 097.3492.881
LTCN: 0120.5115.496
Chúng tôi: Lê thị Công Nhân, Ngô Duy Quyền, Trương Văn Dũng, Lê Hùng, chị Nga dân oan Hà Nam, bé Tài 1 tuổi con chị Nga, cô Ly dân oan Vũng Tàu và nhiều cô dân oan khác vừa bị công an đồn Thụy Khuê kết hợp mật vụ, dân phòng, côn đồ đánh đập dã man tại đồn công an Thụy Khuê.
Sự việc như sau:
Mười một giờ sáng nay thứ 3 ngày 19.11.2013 gia đình chúng tôi (Nhân-Quyền-Lucas) và chú Lê Hùng (biên tập viên nhà xuất bản Thanh Niên đã về hưu) cùng anh Trương Văn Dũng đến đồn công an phường Thụy Khuê 23 phố Thụy Khuê, để yêu cầu họ giải quyết việc anh Dũng, anh Lê Thiện Nhân và chị Bùi thị Minh Hằng đã bị công an đánh đập dã man gây thương tích (riêng anh Dũng bị gẫy 3 xương sườn-khám thương tại bệnh viện Quân Y 103) vào tối ngày 25.10 chỉ vì đến đồn công an đòi lại lều bạt xong nồi… mà họ đã thu giữ bất hợp pháp của bà con dân oan H’mong xuống Hà Nội khiếu kiện oan sai. Những đồ dùng đó là do anh Dũng và những người bạn kêu gọi quyên góp và mang đến cho những người H’mong đau khổ này.
Khi chúng tôi đến nơi đã thấy gần 50 bà con dân oan Dương Nội và một số nơi khác tập trung ở vỉa hè bên kia đường đối diện đồn công an. Vào đồn, trực ban là một công an trẻ mặc quân phục đeo hàm thiếu úy nhưng không đeo biển tên. Ngay lập tức anh Dũng nhận ra hắn là một trong những tên công an đã đánh đập nhóm anh.
Tên trực ban hỏi tôi đến có việc gì, tôi đáp là có việc và hỏi biển tên của hắn đâu. Tên này nói hắn mới về làm nên chưa có biển tên. Câu trả lời ngu ngốc ngày chúng tôi nói lại với hắn một lần cho hết nhẽ “Thôi đi, đeo hàm thiếu úy mà lại không có biển tên àh. Công an có biển tên, số hiệu từ khi còn là sinh viên kia.” Và yêu cầu gọi chỉ huy ra làm việc. Tên trực ban cứ ngồi ỳ ra không đáp và liên tục đuổi chúng tôi ra ngoài bằng từ “mời”. Thậm chí còn dọa cưỡng chế chúng tôi. Chúng tôi nói “Đây là phòng tiếp dân chứ không phải nhà riêng các anh. Chính người dân nộp thuế để trả cho mọi chi phí ở đây.”
Mật vụ trẻ đông như quân Nguyên bên Tàu (mà có khi chúng đã theo Tàu cả rồi!) chia nhau chen vào ngồi những chỗ còn trống trên băng ghế, và còn giả vờ làm dân vào hỏi công việc nhân tiện “bức xúc bọn quấy rối” thay cho công an quay sang chửi và cạ đánh chúng tôi. Chúng tôi nhận ngay ra hầu hết bọn chúng và chỉ mặt gọi tên thương hiệu “mật vụ” từng tên. Còn bảo chúng “Thôi đi mà, đang chuẩn bị đánh dân thì đừng giả vờ làm dân nữa. Rởm đời quá!”
Khoảng 20 phút sau thì công an Nguyễn Thanh Xuân 3 sao 2 vạch vào. Hắn hỏi có việc gì, lúc này tôi mới nói chậm rãi và rõ ràng từng chữ “Chúng tôi đến tìm gặp những thằng công an khốn nạn đã đánh đập dã man gây thương tích cho anh Trương Văn Dũng, Lê Thiện Nhân và chị Bùi thị Minh Hằng vào ngày 25.10. Sự việc xảy ra đã gần 1 tháng mà những kẻ đó không hề thăm hỏi, xin lỗi, bồi thường gì cho nạn nhân. Đánh người thì phải xin lỗi. Đánh người thì phải bồi thường. Đó là đạo đức và pháp luật. Sự việc diễn ra tại đây, thủ phạm làm việc ở đây, nên chúng tôi đến đây yêu cầu gặp họ với tư cách cá nhân để không phải kiện tụng. Việt Nam có câu vô phúc đáo tụng đình. Chúng tôi dù là nạn nhân nhưng vẫn ưu tiên giải quyết với tư cách cá nhân cho sòng phẳng như những người văn minh. Và nếu không giải quyết được ở góc độ tự nguyện thì chúng tôi sẽ kiện. Và tôi báo trước với anh chúng tôi tin là chính quyền độc tài cộng sản Việt Nam này sẽ không giải quyết đâu. Nói vậy cho anh hiểu chúng tôi không phải kẻ ngây ngô.”
Lúc này hắn mới hỏi tên tôi rồi quay sang hỏi ngay anh Dũng đang ngồi ở băng ghế cùng chú Lê Hùng, 2 bác dân oan và 1 tên mật vụ giả vờ dân (dù chẳng ai giới thiệu, tự khắc hắn nhận ra, hết chối là không biết gì!) “Tại sao anh khỏe mạnh thế kia, có bệnh tật ốm đau gì đâu mà không tự trình bày?” Anh Dũng đáp “Tôi thật sự rất mệt. Hôm nay mới đỡ, đến đây yêu cầu các anh giải quyết vụ việc tôi bị tra tấn đánh đập dã man ở ngay tại đồn Thụy Khuê này ngày 25.10. Tôi ủy quyền trực tiếp tại chỗ cho cô Lê Thị Công Nhân làm việc với các anh.” Tên Xuân ngay lập tức thể hiện trình độ hiểu biết pháp luật của một thượng tá công an bằng câu trả lời “Anh khỏe mạnh vẫn nói được thì không được ủy quyền. Anh phải trực tiếp làm việc.” Anh Dũng định lên tiếng thì tôi đáp “Anh không phải nói nữa vì anh đã tuyên bố ủy quyền trực tiếp tại chỗ rất rõ rồi. (quay sang tên thượng tá Xuân) Anh là thượng tá mà hiểu biết pháp luật kiểu gì vậy. Hóa ra theo anh thì chỉ có người câm, bệnh nằm một chỗ mới được ủy quyền àh?” Hắn bỗng dưng nổi khùng lên “Chị không được nói đến cấp bậc của tôi! Cái đấy không liên quan đến công việc.” Ôh hay! Người ta gọi cấp bậc của mình ra vừa quy củ, sang trọng và đúng đắn chứ sao!
Thực ra công an Việt Nam đã bao giờ có 3 thứ ấy đâu nên nghe mình gọi như vậy họ ngượng ngùng chăng?! Cộng với bản chất hung ác, ngạo mạn nên sự ngượng ngùng ấy được thể hiện ra bằng một câu trả lời không biết nói gì hơn là “Như thằng Saddam Husein mất trí bẩn như con cú cười nhăn nhở dưới hầm trú ẩn khi lính Mỹ rọi đèn vào lúc bị bắt.”
Tay Xuân quay sang nói với tôi “Chị không được phép gọi chúng tôi là thằng nọ thằng kia. Như thế là không lịch sự.” Tôi đáp “Tôi không gọi anh là thằng khốn nạn, tôi gọi những thằng đánh anh Dũng là những thằng công an khốn nạn và tôi sẽ vẫn gọi như thế, rõ chưa? Không gọi những kẻ đấy là thằng công an khốn nạn thì gọi là gì, chiến sỹ àh, đồng chí àh?” Hắn không đáp gì.
Sau đó một tên mật vụ rất cao lớn mặc bộ đồ đen ngồi vào chiếc ghế còn lại cạnh tôi, giả vờ làm dân đến làm việc cứ tôi nói thì chen ngang. Đúng lúc đó bé Lucas đòi ăn quả ti ti của mẹ. Tôi kéo áo cho bé bú mẹ ngay tại đấy, tên mật vụ này ngay lập tức chớp lấy cơ hội dè bỉu tôi “Vô duyên quá. Cho con bú thì ra chỗ khác.” Thề có Chúa là tôi biết trước là hắn sẽ nói thế vì chúng vẫn có truyền thống như vậy. Tôi bình thản cho con bú và đủng đỉnh đáp “Anh có biết mẹ cho con bú là một trong những điều đẹp nhất của nhân loại không? Liên Hợp Quốc và WHO luôn khuyến khích mẹ cho con bú bất kỳ lúc nào có thể. Anh mật vụ này anh tưởng câu khích đểu vớ vẩn đấy hay lắm sao. Anh không có vợ con àh?”
Sau đó tên thượng tá Xuân trả lời “Các anh chị bảo là bị đánh đập dã man chỉ có phía anh chị nói thế. Chúng tôi đang điều tra giải quyết. Khi nào có giấy mời thì các anh chị mới được đến làm việc. Bây giờ yêu cầu mọi người ra về” Tất nhiên chúng tôi không chấp nhận câu trả lời đó, đáp lại “Vâng, anh nói thế thì cũng được thôi. Anh ghi cho cái giấy hẹn ngày tháng cụ thể để chúng tôi đến. Chứ biết khi nào các anh giải quyết xong?” Tên Xuân hùng hổ đáp “Chúng tôi không bao giờ viết giấy hẹn.” Chú Hùng quá bất bình lên tiếng đòi hắn viết giấy hẹn. Tên Xuân kiên quyết đến cùng là bọn chúng (không dại gì!) mà viết giấy hẹn với dân. Chúng tôi đáp chúng tôi sẽ không về và ngồi lại. Trong lúc đó bọn mật vụ tràn ngập cả phòng, ngoài hành lang và ngoài đường chửi bới xỉa xói chúng tôi và cà khịa đánh nhau.
Sau đó tên Xuân đi ra ngoài, rồi chị Nga dân oan Hà Nam và 5 người phụ nữ dân oan lớn tuổi bộ dạng rất khốn khổ đáng thương đến đòi công an phường giải quyết vụ chị dân oan Ngọc Anh bị công an phường này đánh đến ngất xỉu phải đi cấp cứu mấy hôm trước, và đòi lại đồ dùng mà họ bị công an phường này cướp. Các bác dân oan này chỉ rõ cái xe chuyên dụng công an đang đỗ ngoài vỉa hè trước cửa đồn là chiếc xe mà công an đã dùng để cướp và đựng đồ của họ mang đi. Chị Nga thì tố cáo và chỉ thẳng mặt một tên mật vụ đang đứng nhởn nhơ ngoài cửa là kẻ đã đánh chị mấy hôm trước. Tên này ban đầu quay đi chỗ khác, sau khi bị chị Nga đến trước mặt chỉ thẳng vào hắn nói “Chính mày là thằng đã đánh tao hôm nọ. Có ảnh của mày và video mày đánh tao đây này.” Tên này trơ trẽn vừa cười cười nhưng mặt vẫn không giấu nổi vẻ hung ác nói “Mày bị điên àh. Tao đánh mày lúc nào.” Tôi nhìn hắn bảo “Cứ yên tâm đi. Những việc anh làm là hậu vận, là phúc phận của nhà anh đấy.”
Sau đó thấy những lời chửi bới đe dọa đánh người, thậm chí là dọa “lập biên bản tội gây rối trật tự công cộng” không hiệu quả, chúng tôi vẫn không về, tên Xuân quay trở lại, đứng giữa phòng nói “Thôi đừng giở trò nữa!” Chú Hùng đứng bật dậy bảo hắn “Anh bảo ai giở trò? Chúng tôi yêu cầu anh ghi cái giấy hẹn để chúng tôi về mà anh bảo là giở trò àh? Anh ăn nói với dân thế àh?” Anh Quyền chồng tôi nói “Không ai làm trò giỏi bằng các anh đâu.” Không có gì đáp lại, hắn lại trả lời như cũ “Tôi đã giải quyết xong rồi. (Trời!) Yêu cầu mọi người ra về.” Và túm vào người anh Quyền đẩy ra ngoài. Anh Quyền chống lại và nói “Tôi phải đến đây với người nhà của mình vì đã có rất nhiều người dân bị đánh chết trong đồn công an. Và tôi cũng đương nhiên có quyền đến đây.” Khi nghe anh nói câu đó, tất cả những tên công an mật vụ nhìn anh với ánh mắt căm thù với thông điệp “Đúng đấy. Thì sao. Chúng tao cũng đang muốn đánh chết mày đây.” Nhìn mặt họ lúc đấy tôi rùng mình ghê sợ, vì thần sắc của chúng y như quỷ, sự hung ác tỏa rực ra, kết hợp với cái âm u cô hồn của sự chết.
Lúc đó một tên dân phòng già khoảng 60 tuổi, người cũng không cao lớn gì, vào phòng và giở giọng côn đồ ngay lập tức. Hắn xác định mục tiêu là 2 bác dân oan lớn tuổi đang ngồi trên băng ghế và ngay lập tức đến túm vào tay vào người 1 bác và nói giọng vừa dê cụ vừa côn đồ “Ôi, em. Em định làm trò gì đấy àh em. Ra đây anh bảo cái nào.” lôi bác đứng lên. Bác giằng tay thằng già đốn mạt đó ra, tôi cũng lao đến quát to “Ông bỏ tay ra. Ông già rồi lẽ ra phải an hưởng tuổi già mà đi làm những trò này àh?” Lúc đó nhiều người cũng la ó vì hành động đốn mạt của tên này nên hắn bỏ đi ra ngoài.
Sau đó công an phường và một số mật vụ rủ nhau sang phòng bên cạnh ăn cơm, còn lại toàn mật vụ ở lại theo dõi để trấn áp chúng tôi. Khi ấy chị Nga nhận diện chính xác thêm nhiều gương mặt mặt vụ đã từng đánh đập chị. Anh Dũng cũng nhận ra thêm một tên đã trực tiếp đánh đập gây thương tích cho anh là tên Phạm Công Định, hàm tá. Chị Nga và anh Dũng chỉ thẳng vào mặt những kẻ đã đánh mình mà vạch tội và chụp ảnh chúng. Bọn chúng đang túm tụm trong phòng bên cạnh lao ra đánh chị Nga trước tiên, tôi lao vào can hô to công an đánh người (chị Nga vẫn bồng bé Tài) thì tên Xuân lao ra gằn giọng chửi luôn “Đ.C.M mày!” túm lấy tay trái của tôi và dùng nghiệp vụ đánh người được đào tạo bài bản bẻ quặt ngón tay cái khiến tôi bị sai khớp bong gân luôn.
Câu chửi cực kỳ hùng hồn với biết bao uất nghẹn vì nãy giờ phải đóng vai đạo đức giả lố bịch. Câu chửi này có lẽ là một dạng mệnh lệnh kiểu mới vô cùng ngắn gọn của ngành công an, ngay lập tức tất cả công an và mật vụ lao vào đánh đập chúng tôi. Chúng đánh rất bài bản với sự phân công từ trước thủ đoạn phong phú mà chúng được dạy, học lẫn nhau và tự sáng tạo. Đầu tiên là chia chúng tôi ra, cứ khoảng 5,6 tên vây tròn lại đánh 1 người chúng tôi. Dùng số đông dồn người bị đánh vào tường, vào cửa hoặc bất cứ cái gì để họ không lui, không tiến, không thoát ra được. Đánh túi bụi phủ đầu. Thằng đứng sau cố luồn chân qua thằng đứng trước để đá, đạp nạn nhân ít nhất 1 cái (chắc để mai họp có cái mà báo công và cả vì tính côn đồ!). Thằng đứng trước nạn nhân thì dùng cùi chỏ tay huých thật mạnh ngược ra phía sau. Nạn nhân là đàn bà thì chúng cho công an mật vụ côn đồ là cả đàn ông và đàn bà đánh. Khi trong đồn thì cả công an mặc sắc phục và mật vụ đánh, ở ngoài đường thì công an mặc sắc phục không ra chỉ còn mật vụ, dân phòng và côn đồ. Tha hồ mà lừa người đi đường!
Lúc đó tôi bị tên Phạm Công Định đá một cái rất đau vào ống chân phải, hiện giờ bị sưng và nhức tận xương. Ngoài ra một tên mật vụ mặc áo sơ mi trắng muốt không một vết nhàu đứng trước tôi dùng chiêu huých cùi chỏ tay ngược ra phía sau trúng ngực tôi. Cú huých khiến tôi choáng váng vì bất ngờ.
Tất cả mọi người đều bị chúng chia ra đánh đập và xô đẩy ra ngoài. Riêng chị Nga và bé Tài bị chúng đánh ngã xuống đất vẫn còn ở bên trong. Tôi bị chúng lôi đẩy đi nhưng không hiểu sao tôi vẫn vùng ra được và lao ngược trở lại túm vào bọn công an mật vụ đang xúm đánh túi bụi chị Nga. Các bác dân oan phụ nữ lớn tuổi đều bị chúng xúm vào đánh hội đồng. Khi đẩy đánh được chúng tôi ra sân thì bỗng nhiên một nam mật vụ trẻ bế Lucas ra đưa cho tôi, còn nói “Con chị chị không lo àh.” Trời! Tôi bị bọn chúng đánh hội đồng lạc mất cả con ngay trước mắt hắn, lúc đó tôi vừa ngã xuống đất đứng dậy không vững, bay cả giày cả kính (may mà tìm lại được) ngay trước mắt anh ta nên ngay cả khi anh ta có ý tốt thì tôi cũng không thể chấp nhận được câu nói của này. Tôi chưa kịp nói gì thì chồng tôi lao đến bế Lucas và nói với cậu ta “Cậu bỏ cái giọng đạo đức giả ấy đi.”
131121
Tình huống hỗn loạn vô cùng. Khi chúng đẩy chúng tôi ra ngoài đường, tôi lấy trong túi ra tờ giấy A2 in dòng chữ “Đả đảo công án tra tấn người dân” và giơ lên cho người đi đường xem. Tôi cuống đến nỗi làm rách một góc tờ giấy. Công an mật vụ vẫn tiếp tục đuổi đánh chúng tôi, thấy tôi làm thế thì chúng lại càng hăng. Tất cả chúng tôi kêu gào lên “Công an đánh người. Công an giết người. Xin giúp chúng tôi. Cứu chúng tôi với.” Rất nhiều xe các loại dừng lại nhưng không một người nào xuống giúp chúng tôi. Một số tên công an mặc thường phục ngay lập tức ngậm còi lao ra đường tuýt tuýt bắt mọi người phải đi thật nhanh.
Tôi để ý thấy bọn chúng tập trung 5, 6 thằng đánh anh Dũng rất dã man trong đó có tên mật vụ cao to mặc quần áo đen. Tôi cũng bị vây đánh nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại thoát ra được lao thẳng vào chỗ anh Dũng túm lấy 2 thằng mật vụ lôi ra. Tay thì cầm một chiếc giày đánh vào 1 tên nào đó. (Tiếc là giầy đế bằng!) Không phải vì sức của tôi mà lôi được 2 thằng mật vụ ra, có lẽ bọn chúng không ngờ tôi lại lao đến như một mũi tên nên buông anh Dũng ra trong một vài giây và anh Dũng đã tận dụng được cơ hội đó để thoát ra. Sau đó nhóm mật vụ quay sang tập trung đuổi đánh tôi. Đặc biệt là tên dân phòng già và và một nữ côn đồ cũng già lao vào đuổi đánh đòi giết đích danh tôi “Tao phải giết con đeo kính.”. Tên nữ côn đồ này gần 60 tuổi, cao to lực lưỡng khoảng 1,7m là chủ quán nước sát vách tường bên tay phải đồn nhìn từ ngoài đường vào, quán có cửa thông thống sang sân đồn. Tôi đoán nữ côn đồ già này là một chị cốt cán được sâu chuỗi bắt rễ từ thời cải cách ruộng đất nên mới trâu điên như thế.
Chồng tôi bế Lucas ra giữa đường kêu cứu rất to thì ngay lập tức một nhóm mật vụ lao theo đuổi đánh. Lúc đó có đông người dừng lại xem nên có vẻ bọn chúng được lệnh rút bớt sang bên kia đường, chừa lại khoảng 20 chục tên đứng rình đánh chúng tôi tiếp. Ngay lúc đó thì bà con dân oan Dương Nội kéo đến sau khi bị chúng kết dàn hàng đẩy đi xa khỏi đồn (sau đó bà con dân oan đi ăn trưa luôn.) Bà con dân oan rất bất ngờ và ái ngại vì đã không tới giúp kịp khi chúng tôi bị đánh. Chúng tôi trò chuyện với nhau một lúc và quyết định đi về. Bà con dân oan Dương Nội đã đưa chúng tôi từng người về tận nhà. Chúng tôi rất xúc động và cám ơn sự quan tâm của bà con dành cho chúng tôi. Lòng tôi hơi trách một chút xíu, là giá như bà con nhận ngay ra trò ly gián của bọn chúng để đánh đập chúng tôi, cử vài người ở lại để trợ giúp chúng tôi, ít nhất là mặt truyền tin thì tốt biết bao. Âu cũng là một kinh nghiệm!
Một số an nhinh mật vụ đứng ngoài cổng đồn công an, khi đã đẩy người dân khiếu kiện ra đường
Một số an nhinh mật vụ đứng ngoài cổng đồn công an, khi đã đẩy người dân khiếu kiện ra đường

Mãi đến lúc đó chúng tôi mới phát hiện ra bé Tài bị 2 cục u sưng to bằng quả ổi nhỏ trên trán. Thật tội nghiệp vô cùng! Còn bé Lucas thì không khóc, không nói gì, im lặng kinh hoàng, đôi mắt thất thần. Về đến nhà bé ngủ thiếp đi được nửa tiếng thì choàng dậy thét và khóc suốt nửa tiếng. Giọng bé uất nghẹn như chưa từng bao giờ như vậy. Chúng tôi dỗ dành mọi cách mà không dứt được con ác mộng của bé, đến nỗi vợ chồng tôi phát khóc theo. Cho dù chúng tôi hoàn toàn không gây ra sự kinh hoàng mà bé phải chứng kiến và nghe thấy nhưng trong lòng chúng tôi đều áy này và đau đớn vô cùng. Mẹ tôi bị tai biến não, bại liệt đã 8 tháng nay. Vợ chồng chúng tôi đi cùng nhau, bất đắc dĩ phải mang bé theo. Chúng tôi chỉ còn biết cầu Chúa mà thôi.
Chúng tôi đến đồn công an Thụy Khuê hôm nay để đòi lẽ phải cho anh Trương Văn Dũng và những người bạn theo một cách chưa từng có mà lẽ ra nên có từ lâu rồi. Đó là trực diện, chính tại nơi đã diễn ra sự việc, chỉ mặt gọi tên những thằng công an khốn nạn. Bọn chúng đã thật sự bối rối khi chúng tôi làm như vậy vì chúng quá quen với việc người dân bỏ qua hoặc tạm thời bỏ qua chưa tính sổ tội ác của chúng. Chúng tôi muốn tạo nên một tiền lệ để những người dân oan khác làm theo. Và chúng tôi đem chính mình ra làm gương. Chỉ khi nào từng người dân oan Việt Nam tự mình trực diện đối mặt với tà quyền độc tài cộng sản thể hiện qua những tên công an, mật vụ, dân phòng, côn đồ, chỉ mặt gọi tên từng đứa yêu cầu chúng phải xin lỗi phải bồi thường những gì chúng đã gây ra thì sức mạnh nhân dân sẽ là con sóng thần cuốn phăng bọn chúng xuống địa ngục để được sống mãi với bác Hồ vĩ đại của chúng. (Tôi tự hỏi có bao giờ đám công an mật vụ này thắc mắc vong bác Hồ của chúng đang ở đâu không?)
Chị Nga nhận diện: "Đây là một trong những tên công an đánh chúng tôi".
Chị Nga nhận diện: “Đây là một trong những tên công an đánh chúng tôi”.

Chúng tôi đã chuẩn bị trước cho những tình huống xấu xảy đến. Và cuối cùng thì nó cũng xảy đến. Nhưng dù cho đã chuẩn bị trước thì chúng tôi vẫn kinh hoàng ghê sợ trước sự tàn bạo, dã man, bầy đàn, tiểu nhân và bài bản của công an mật vụ dân phòng côn đồ Việt Nam trong việc đàn áp người dân.
Hiệu quả việc chúng tôi làm có thể không nhiều thậm chí rất ít. Nhưng giá như mọi người nhìn thấy sự bối rối chưa từng thấy trên gương mặt bọn chúng khi chúng tôi nói yêu cầu của mình. Chúng ta đã và đang dùng nhiều biện pháp để đòi lẽ phải, để tố cáo tội ác của công an cộng sản Việt Nam nhưng biện pháp này chúng ta chưa làm. Liệu rằng chúng ta chưa làm vì chúng ta thật sự cho rằng biện pháp khác tốt hơn? Hay là vì chúng ta sợ? Chúng ta chưa đủ can đảm đi đến và chỉ thẳng vào mặt những kẻ đã hãm hại chúng ta mà bảo “Chính mày là là người đã đánh tao. Mày phải xin lỗi và bồi thường cho tao.” Có thể những cách thức khác là khôn ngoan hơn. Nhưng dù nó có khôn ngoan hơn thì cuối cùng cũng đưa đến kết cục là từng tên tội đồ của người dân Việt Nam sẽ được chỉ mặt gọi tên để tố cáo tội ác của chúng, buộc chúng phải xin lỗi, phải bồi thường, phải ngồi tù, thậm chí là tử hình.
Thưa công an, mật vụ, dân phòng và côn đồ Việt Nam,
Vậy đó. Như tôi đã nói rõ ở trên. Khi đối mặt mang tính cá nhân với các anh như ngày hôm nay, chúng tôi chỉ yêu cầu các anh xin lỗi và bồi thường cho chúng tôi. Vậy mà các anh không chịu. Đầu óc các anh để đi đâu vậy? Các anh định đợi ngày dân chủ đến để các anh đi tù, thậm chí là bị tử hình sao? Ngày đó cũng không còn xa. Hãy tìm đọc về gói cứu trợ bất động sản 30 nghàn tỉ triển khai đã hơn nửa năm và giờ thì “mất hút con mẹ hàng lươn”. Cùng với nó là nợ xấu ngân hàng lên tới 30%. Đừng có nói với tôi là các anh và gia đình các anh không vay nợ ai và cũng chẳng cho ai vay nợ!
QUAY ĐẦU LÀ BỜ là lời khuyên tôi dành cho những người hiếm hoi trong các anh còn lại chút lương tri.
Còn nếu các anh vẫn tiếp tục trung thành tuyệt đối với cái nhà nước này mà hãm hại người dân thì các anh sẽ được thẳng tiến xuống địa ngục.
Chúng tôi không oán thù, thậm chí còn chẳng quen biết các anh vậy mà các anh theo lệnh ai hay tự ý vì muốn tâng công mà đánh đập hãm hại người dân như vậy? Nếu tự tin việc làm của mình là đúng thì sao phải khiếp sợ không dám công khai? Không dám công khai thì khi bị tố cáo sao không dám nhận, lại chối phắt đi, lại tiếp tục đánh đập hãm hại người tố cáo mình. Các anh không cứu được nữa rồi!
Tôi thật vô duyên khi khuyên nhủ các anh. Nhưng tính tôi là thế, nói hết ý một lần rồi đến đâu thì đến. Nói vô duyên là vì giờ này chắc các anh đang ngồi họp với sếp. Tự vuốt ve nhau rằng “Thật ra hôm nay bọn mình quá tử tế. Nói chung là cũng chỉ dọa chúng nó thôi. Bọn mình mà xuống đòn độc thủ thì làm gì chúng vẫn cười nói tay bắt mặt mừng với nhau được như thế.” Thế là yên tâm rồi! Tha hồ mà ăn no ngủ kỹ, giải trí yêu đương, gia đình trìu mến!
Chưa bao giờ tôi bị đánh đập và thấy ghê sợ như ngày hôm nay. Nhưng ngày hôm nay tôi cũng phát hiện ra tôi mạnh mẽ hơn là tôi tưởng. Tôi hạnh phúc vì đã giúp được nhiều người và cũng được nhiều người giúp trở lại. Xin hãy truyền tin, chia sẻ và cầu nguyện cho chúng tôi!
Lê thị Công Nhân
8h tối thứ 3 ngày 19.11.2013