Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

QUYỀN CON NGƯỜI VÀ MẠNG SỐNG CỦA NGƯỜI DÂN VIỆT NAM... TIẾP TỤC BỊ BỎ QUA










     SỰ THẬT - CÔNG LÝ - TÌNH YÊU






Do Minh Tuyen

Ngang nhiên dùng dây kẽm gai sắt khóa và nhốt vợ con Mục sư Nguyễn Công Chính, người hiện đang thụ án 11 năm tù...cho thấy bản chất côn đồ và ngang ngược của ngành công an Việt Nam nói chung và công an thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai nói riêng. Dù với bất kỳ lý do nào thì hình ảnh khó coi nói trên của công an Việt Nam...đặc biệt là đối với một người phụ nữ và các trẻ nhỏ là hành vi vô đạo đức không thể chấp nhận được. Trong những năm qua, dư luận người dân Việt Nam trong và ngoài nước lẫn Quốc tế tỏ ra quan ngại sâu sắc trước cách hành xử dã man thô bạo và vô nhân tính của ngành công an Việt Nam đối với người dân...nhất là việc sách nhiễu, hành hung và phương cách trả thù hèn hạ từ chính quyền các cấp đối với người thân và bạn bè của các nhà hoạt động Dân chủ...các Tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm...hoặc bất kỳ ai không cùng quan điểm với Nhà nước... hoặc có tư tưởng hay hành vi ủng hộ các tiếng nói bất đồng chính kiến trong nước.

Hình ảnh phản cảm ngày hôm nay của công an thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai Việt Nam đối với bà Trần Thị Hồng và 6 đứa con nhỏ...một lần nữa cho thấy tình trạng pháp luật tiếp tục bị xem thường và chà đạp một cách không thương tiếc tại Việt Nam. Trong xã hội Việt Nam ngày hôm nay, không chỉ quyền con người bị Nhà cầm quyền ngang nhiên chà đạp, tước bỏ...mà ngay cả tính mạng của người dân, cũng đã bị bỏ qua một cách thương tâm. Điển hình như cách hành xử đầy thú tính của công an Gia Lai ngày hôm nay đối với vợ con của một tù nhân lương tâm, Mục sư Nguyễn Công Chính. Trong lần viếng thăm và làm việc với Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama, một thỏa thuận chung đã được lãnh đạo hai Nhà nước Việt Nam - Hoa Kỳ ký kết thông qua...trong đó bao gồm các vấn đề nhạy cảm liên quan đến việc thực thi quyền con người tại Việt Nam. Tuy nhiên, cũng giống như tình trạng bấy lâu nay, các cam kết thỏa thuận của Nhà lãnh đạo Nhà nước Việt Nam chỉ vẫn là những cam kết trên giấy...trong khi quyền con người và mạng sống của người dân Việt Nam tiếp tục bị Nhà cầm quyền bỏ qua... bất chấp mọi nổ lực thuyết phục từ Cộng đồng Quốc tế...bất chấp mọi sự phản đối từ công luận...cũng như bất kể trái với cả lương tâm đạo đức của con người.

Tình trạng đầy bất ổn của xã hội Việt Nam ngày hôm nay...và càng lúc càng biến chuyển theo chiều hướng tiêu cực...dường như ngày càng mang dấu hiệu đe dọa đến quyền lực hiện hành của chế độ cộng sản cầm quyền hiện nay...dẫn đến mọi lúng túng trong cách hành xử có thể thấy được trong hàng ngũ lãnh đạo Nhà nước Việt Nam. Sự nghi kỵ và đấu đá quyền lực lẫn nhau trong hàng ngũ lãnh đạo đảng và Nhà nước trong thời gian qua...cũng như cách hành xử man rợ đầy thú tình của ngành công an Việt Nam nhằm thực hiện như công cụ duy nhất bảo vệ chế độ, bảo vệ đảng...với phương châm "còn đảng, còn chế độ còn mình"...đang dần cho thấy dấu hiệu suy sụp của một chế độ phi nhân bản...khó lòng cứu vãn. Chủ tịch Nhà nước cộng sản Việt Nam, ông Trương Tấn Sang hôm 19-09-2013 vừa qua tại thủ đô Copenhague của Đan Mạch đã hùng hồn tuyên bố rằng: "Nhân quyền là vấn đề cả dân tộc chúng tôi đang quan tâm"...cho thấy tình trạng nhân quyền tồi tệ bấy lâu nay tại Việt Nam là điều hiện thực không thể chối cãi...rất cần thiện chí sửa đổi thực sự từ giới lãnh đạo cầm quyền hiện nay...chứ không như cách hành xử vô đạo đức hiện nay của công an TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai nói riêng và ngành công an Việt Nam nói chung...sẽ chỉ tạo nên sự bất bình rộng rãi hơn từ công luận...và đẩy nhanh tiến độ giúp cho chế độ mau chóng sụp đổ hơn.




Bản Tin





Công an khóa trái cửa nhà vợ con MS Nguyễn Công Chính

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2013-09-25

Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
vomschinh-conut-chauxuannguyen.jpg
Bà Trần Thị Hồng, vợ MS Chính và con gái út
Photo courtesy of blogchauxuannguyen

Công an thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai ngang nhiên dùng giây kẽm sắt khóa chặt cửa nhà của bà Trần Thị Hồng vào đêm 25 tháng 9 nhốt sáu mẹ con bà Hồng trong nhà không cho ra ngoài mà không cho biết lý do. Bà Trần Thị Hồng là vợ của Mục sư Nguyễn Công Chính hiện đang thụ án 11 năm tù giam. Trước tiên bà Hồng kể lại:
"Tôi cũng không biết nguyên nhân tại sao nữa mà từ hôm qua đến giờ công an cứ đóng chốt trước nhà và tôi đi đâu thì họ cũng đi theo, kể cả khi tôi chở con đi học thì họ cũng chạy theo đuôi. Tối hôm nay vào lúc 8 giờ tôi muốn chở con bé đi khám bệnh vì nó bị ho, sốt khi tôi ra mở cổng thì bên ngoài họ lấy giây kẽm sắt họ đã cột cứng cái cổng rồi cho nên mẹ con ra không được. Hiện thời bây giờ trong nhà tôi là phụ  nữ và 5 đứa nhỏ không biết sắp tới họ sẽ đối xử như thế nào. Tình hình như tôi thấy hôm qua đến giờ thì mấy đứa con tôi rất là bất an vì chính quyền cứ đêm ngày đi qua đi lại rình rập.
Trưa hôm nay cũng có hai người an ninh đứng trước cửa nhà tôi mà nhìn vô. Tôi nói là tôi ở trong nhà muốn làm gì, muốn chém giết gì thì cứ vô đây chém giết chứ rình rập gì? Tối hôm nay họ cột chặt cổng và không cho mẹ con tôi bước ra khỏi nhà, bây giờ mẹ con bị nhốt trong nhà như vậy.
Mặc Lâm: Vâng, chị có nhớ là trước đó chị có vô tình làm điều gì hay không? Chị có đi đâu và gặp ai để cho công an họ nghi ngờ hay không?
Bà Trần Thị Hồng: Dạ không. Tôi cũng bình thường thôi. Hàng ngày tôi cũng lo cho bốn đứa nhỏ, sáng ngủ dậy chở chúng tới trường và trưa thì chở về lo cho nó ăn uống hàng ngày vậy thôi chứ tôi không gặp gỡ ai và tôi cảm thấy mình không làm gì vi phạm tới họ nữa.
Trong khi ngày 24 là ngày tôi đi thăm nuôi chồng tôi là mục sư Chính nhưng lý do là con bé nhà tôi nó đau nên tôi chưa đi được. Không biết đây có phải là nguyên nhân họ chặn tôi không cho tôi thăm mục sư Chính hay không. Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi chứ tôi không biết lý do tại sao mà họ lại đối xử với gia đình tôi như vậy
Mặc Lâm: Thưa chị, chị có số điện thoại của công an của những người hôm trước liên lạc với chị sao chị không gọi để hỏi họ xem thế nào?
Bà Trần Thị Hồng: Dạ không, số thì họ không cho đâu. Sáng hôm nay tôi đã có nói với họ là nếu có đi theo tôi thì đi xa xa một chút, chứ nếu đi gần như vậy trên đường tôi chạy xe mà con tôi cái tôi nó thấy nó sợ rồi lỡ có vấn đề gì thì tôi sẽ báo cho những cơ quan nhân quyền họ biết, chứ đừng làm những điều vi phạm thân thể của mẹ con tôi.
Tuy nhiên họ cũng chỉ cười thôi và tiếp tục theo dõi một bên (…) tôi như vậy. Tôi đi đâu họ cũng theo, tôi bước ra khỏi nhà họ cũng theo. Họ theo tôi từng bước.
Hiện tại thì như anh và quý ông bà biết tôi là phụ nữ, trong khi chồng tôi bị bắt với bản án 11 năm thì đã tôi đau đớn lắm rồi mà bây giờ họ hành xử với gia đình tôi như vậy thì không biết những ngày sắp tới mẹ con tôi phải sống như thế nào trong chế độ cộng sản mà họ đàn áp một cách trắng trợn như vậy.
Đây là sự đàn áp rất rõ ràng. Tôi không làm gì sai cả mà họ cứ rình rập và tìm cách khủng bố những đứa con tôi. Nó nhìn hình ảnh của mấy người công an trước đây đã từng ném đá, đã từng đánh cha đánh mẹ nó và bây giờ tiếp tục canh gác như vậy thì nó rất khủng hoảng.
Khủng bố tinh thần
Mặc Lâm: Bây giờ khi nói chuyện với chị là đã 9 giờ rưỡi tối mà gia đình vẫn bị nhốt bên trong như vậy thì sáng mai những đứa con của chị làm sao đi học? và nếu trong đêm nay nếu có xảy ra hỏa hoạn hay con chị bệnh cần đi cấp cứu thì chỉ sẽ kêu ai?
Bà Trần Thị Hồng: Tôi cũng không biết nữa. Đúng 8 giờ tối hôm nay khi tôi ra mở cửa nhà thì họ đã lấy kẽm sắt họ cột kỹ lại rồi. Tôi không biết trong đêm nay hoặc ngày mai thì họ sẽ có biện pháp nào nữa đối với gia đình tôi. Trong khi chồng đã bị bắt ở tù chỉ có mẹ với con ở nhà, năm đứa nhỏ với tôi ở nhà thôi. Trong đêm nay và ngày mai nếu họ có đối xử như thế nào thì tôi cũng chỉ biết dùng lời Chúa để cầu nguyện chứ không biết phải làm gì trong lúc này nữa. Từ hôm qua tới giờ mẹ con tôi chỉ biết cầu nguyện. Khi chở con đi học tôi chỉ biết cầu xin Chúa sao cho mọi sự bình an.
Mặc Lâm: Ngay chỗ chị đang ở chị có còn thân nhân hay anh chị em ruột thịt ở gần đấy để chị có thể nhờ họ giúp đỡ khi có chuyện khẩn cấp hay không?
Bà Trần Thị Hồng: Tôi cũng có bà chị ở cách đây 5 cây số nhưng tôi biết khi chị tôi vô đến thì chị tôi sẽ không bao giờ được họ cho phép vô nhà tôi. Vì đường nhà tôi nằm trong một cái hẻm, từ quốc lộ chính vô khoảng 20 mét quẹo phải vô trong một cái hẻm rất nhỏ. Toàn bộ những người trong hẻm này đều là đảng viên hay cán bộ nhà nước cho nên khi họ thấy công an đối xử với gia đình tôi như vậy thì họ cũng không dám nói.
Tôi cũng muốn kêu một chị gần bên để mở cửa giùm nhưng rất tiếc chị này cũng e ngại về phía chính quyền lắm cho nên tôi không muốn làm phiền.
Còn với bà chị thì họ canh gác họ sẽ không cho vô cho nên thành thử ra tình trạng mẹ con tôi giống như đang bị nhốt tại nhà. Nhà của mình giống như một nhà tù. Tôi thấy vấn đề này nó quá vô lý. Trong khi nhà mình đang ở một cái không gian như vậy mà mính bị nhốt toàn đàn bà với con nít thì tôi thấy họ vi phạm về nhân quyền và tự do của con người quá mức. Họ đối xử họ đối xử với gia đình tôi một cách tàn nhẫn suốt bao nhiêu năm nay rồi mà bây giờ vẫn tiếp tục như vậy thì tôi không biết hành vi sắp tới họ sẽ đối xử với gia đình tôi ra sao nữa.
Mặc Lâm: Xin cám ơn chị.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét